Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 422: Mang sính lễ đến




“Hơn nữa người nhìn phải nàng ta lại là Thái tử nước Thanh Đằng kia, dù gì cũng là Thái tử nước mạnh cấp sáu thì đương nhiên chính phi cũng phải là một người có xuất thân địa vị cao của một nước mạnh rồi, vị Phượng đại tiểu thư này nếu như thực sự bị gả đến đó thì e rằng cũng chẳng được mấy năm vui vẻ đâu!”

“Đúng vậy! Ai mà không biết nhà càng giàu thì những chuyện đấu đá với nhau lại càng nhiều cơ chứ!”

Mọi người vừa đi vừa bàn tán xôn xao, một lát đã đi đến trước cửa Phượng phủ, nhìn thấy đám rước dâu trước mặt dừng lại nên tiếng bàn tán của mọi người cũng nhỏ đi một chút bởi vì sợ bị người phía trước nghe thấy.

Bởi vì động tĩnh của đám người của Thái tử Thanh Đằng này không nhỏ nên dường như của thành Vân Nguyệt đều đang rất kinh động nên không ít người của các gia tộc cũng đều thi nhau kéo đến xem, bọn họ chỉ cảm thấy gần đây Phượng phủ xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện phiền phức cũng kéo đến liên tục...

Mọi người đều nghĩ rằng trong khoảng thời gian này Phượng phủ sẽ sụp đổ nhưng bọn họ lại vẫn đứng vững ở đấy mà không có chút dao động nào, nghe nói sau khi xảy ra chuyện đêm qua thì đám Phượng vệ đang ẩn nấp trong thành cũng đã lộ diện thân phận để canh giữ xung quanh Phượng phủ, lại đến chuyện hôm nay, bây giờ bọn họ rất muốn biết Phượng phủ này có đếm xỉa gì đến người của Thái tử Thanh Đằng hay không!

Lúc đoàn khiêng sính lễ của Thái tử Thanh Đằng kia đi về phía Phượng phủ, bởi vì tiếng động quá lớn nên dù vẫn chưa đến gần Phượng phủ thì người ở trong Phượng phủ cũng đã nghe thấy tiếng chiêng trống chúc mừng vang vang rồi, vì thế nên quản gia trong phủ vội vàng chạy đến sân của Phượng Cửu, vừa chạy đến sân đã đâm phải Lãnh Sương đang bước ra sân.

“Lãnh Sương, đại tiểu thư đã dậy chưa?” Ông chặn nàng lại rồi hỏi.

“Vẫn chưa dậy! Bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào vậy?” Lãnh Sương nghiêm mặt nói, âm thanh bên ngoài kia to quá đến trong phòng cũng nghe thấy, cứ ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đại tiểu thư nghỉ ngơi mất.

“Hừ! Lại còn không phải là tên Thái tử điện hạ của nước Thanh Đằng kia hay sao! Hắn dẫn người khua chiêng đánh trống mang sính lễ đến Phượng gia chúng ta, bây giờ chắc đã đến cửa lớn rồi, ta vừa nhận được tin này nên đã vội vàng chạy đến đây xem xem đại tiểu thư đã tỉnh hay chưa đây!”

Nghe thấy vậy nên Lãnh Sương vô cùng tức giận, đang định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng của Phượng Cửu vọng từ trong phòng ra.

“Lãnh Sương, ngươi đi gọi La Vũ đến đây cho ta!”

Lúc nghe thấy tiếng khàn khàn từ trong phòng truyền ra thì Lãnh Sương có hơi sững người một lát, sau đó đáp: “Vâng!” Vừa dứt lời đã lập tức đi ra ngoài.

“Đại tiểu thư, người của Thái tử Thanh Đằng kia sắp khiêng sính lễ đến rồi, chắc cũng sắp đến cửa lớn rồi!” Sau khi quản gia sững người xong liền vội vàng nói, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

“Ngươi bảo đám người Tề Khang đến phía trước xem thử, căn dặn đám Phượng vệ không được manh động, phải đợi mệnh lệnh của ta!”

Nghe xong, quản gia vội đáp: “Được! Ta đi ngay đây!”

Lúc này không khí trong phòng vì tâm tình của người trong phòng thay đổi nên nó cũng trở nên lạnh lẽo hơn, mang theo một chút lạnh lẽo âm u, không khí cũng có chút u ám, loại không khí nguy hiểm này tràn ngập trong không khí, nó khiến người ta có cảm giác không rét mà cũng phải run.

Phượng Cửu mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc hơi rối, đôi mắt hơi đỏ ngồi ở trên giường, giống như tức giận lên đến tận đầu vậy nhưng dường như lại như hư hỏa bốc lên. Tóm lại lúc này cả người nàng có cảm giác giống như đang đè nén tức giận xuống vậy nhưng lại không thể đè nén được mà để cơn tức giận tỏa ra xung quanh.

“Tên Thái tử Thanh Đằng chết tiệt! Tên Nhiếp Đằng đáng chết! Đi đi lại lại từ sáng đến tối! Nếu như đã tự đến tìm cái chết, vậy thì ta sẽ tác thành cho các ngươi!”

Đã ngủ không đủ, giờ thức dậy lại phải tức giận đùng đùng nên khiến cho hơi thở khắp người trở nên vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.

Sau khi xuống giường, nàng đi rửa mặt thay y phục xong rồi mở của đi ra ngoài, lúc này, đúng lúc nhìn thấy Lãnh Sương dẫn La Vũ đi đến.

“Chủ... Chủ tử?”