Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 386: Ăn vụng nhân sâm




Nghe vậy, khóe miệng Phượng Cửu hơi run rẩy.

Nước bọt sao?

Có thể đừng độc miệng như vậy được không? Rõ ràng là một món ăn dưỡng nhan, bổ khí vô cùng tốt, nhưng đến miệng Tiểu Hỏa lại trở thành nước bọt của mấy con chim nhãi nhép.

“Được thôi, dù sao ngươi cũng chỉ là một con chim, không ăn cũng tốt.” Nàng cười nhẹ nhàng, sau đó tự mình bưng lên ăn.

Tổ yến đối với nữ nhân có tác dụng dưỡng nhan rất tốt, cảm giác mềm mịn, mang theo mùi lòng trắng trứng thơm ngát quyến rũ, nó không ăn thì thôi, nàng nhất định không bỏ phí.

“Tiểu Hỏa, bây giờ thân thể ngươi thế nào rồi? Đã khôi phục chưa?” Nàng vừa ăn, vừa nhìn nó hỏi.

Tiểu Hỏa quay mặt lại, liếc mắt nhìn nàng một chút, âm thanh non nớt từ trong miệng truyền ra: “Không sao, chỉ cần điều dưỡng thêm mấy ngày là thân thể có thể khôi phục hoàn toàn rồi.”

“Ừ, vậy là tốt rồi. Mấy ngày này ngươi sẽ ở trong đây điều dưỡng sao? Có muốn ra ngoài không?” Nàng ăn xong, để chén sang một bên hỏi dò.

Tiểu Hỏa liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Trong nhà ngươi rất lắm chuyện, ta không thèm tham gia náo nhiệt, ta muốn ở trong này điều dưỡng.”

“Ừ, cũng được.”

Nàng gật đầu, rất tán thành việc nó đồng ý ở lại trong nhẫn không gian điều dưỡng, dù sao trong này cũng có linh khí nồng đậm, đúng là làm chơi ăn thật, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nó nàng vẫn có chút nghi hoặc.

“Ngươi không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy? Đưa tay đây ta xem một chút.” Tên nhóc này, bản thân khó chịu mà còn không tự biết sao?

“Không cần, không cần, ta không sao…” Nó khoát tay liên tục, vừa nói vừa lui lại phía sao.

Nhìn thần sắc của Tiểu Hỏa, Phượng Cửu hơi nghi hoặc nhíu mày: “Không sao thì ngươi cứ đưa tay đây, sợ cái gì?”

“Ta đâu có sợ…”

“Không sợ sao? Ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng ta là sao đây? Là ai lùi lại không dám cho ta xem mạch? Nói đi, ngươi lại làm ra chuyện tốt gì rồi?”

Nàng buồn cười nhìn nó, lúc này mới phát hiện Tiểu Hỏa cũng giống như loài người, vô cùng có sức sống, biết sợ hãi, biết xấu hổ, bình thường lại hay bày ra dáng vẻ của một ông cụ non.

“Không có!” Nó nghiêng đầu, không nói gì.

Phượng Cửu thấy mặt Tiểu Hỏa đỏ lên, cảm giác khí lực vô cùng cường thịnh, ánh mắt khẽ động một chút, sau đó Phượng Cửu nhìn thấy một hộp dài thì giật mình, đứng dậy đi tới phía chiếc hộp, mở ra xem.

“Ngươi dám ăn hơn một nửa chỗ nhân sâm ngàn năm của ta?”

Âm thanh của nàng vang lên, kinh ngạc nhìn Tiểu Hỏa đang rụt đầu rụt cổ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi không biết ăn nhiều như vậy sẽ không tiêu hóa được sao? Huống chi còn là vật như nhân sâm ngàn năm, người bình thường ăn một miếng nhỏ có thể giữ lại tính mạng, ngươi lại ăn hơn phân nửa, không thổ huyết là tốt lắm rồi.”

Nó tự biết bản thân đuối lý, lén liếc nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc ta tỉnh lại hơi đói bụng, lại không có gì ăn…”

Phượng Cửu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được, ta không nói ngươi, nhưng ngươi cũng đừng lãng phí dược tính của nhân sâm ngàn năm như vậy, nhanh điều tức tu luyện đi.”

Nàng cầm chỗ nhân sâm còn lại cất kĩ, dặn dò: “Phần còn lại ngươi không được ăn nữa, thân thể ngươi không chịu nổi đâu…”

“Ừ…” Tiểu Hỏa đáp lại, nhìn thấy Phượng Cửu cầm bát rời khỏi nhẫn không gian mới thở phào một hơi.

Chạng vạng tối, Phượng Cửu mở cửa phòng ra, Lãnh Sương liền chạy tới.

“Chủ tử, a Hoa nói gia chủ đã chuẩn bị đồ ăn, mời người qua đó ăn cơm.”

“Ừ, đi thôi.” Phượng Cửu gật đầu, sau đó đi về phía viện của Phượng Tiêu.