Sau khi La Vũ đi nhanh vào cửa, chạy vội về phía vườn nhỏ của Phượng Tiêu, Phạm Lâm mấy người nghe nói hắn về đều ra đón, tưởng sẽ thấy đại tiểu thư, không ngờ chỉ thấy một mình La Vũ quay về.
“La Vũ, sao chỉ có mình ngươi quay về? Đại tiêu thư đâu?”
La Vũ thấy mấy người bọn họ vội nói: “Ta nghe nói lão thái gia bị bắt rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Với sức mạnh của lão thái gia thì sao lại có thể bị người bắt đi được chứ? Có lầm không?”
“Ừm, lão thái gia đã bị bắt rồi, đến bây giờ không rõ tin tức, bọn ta đã áp chế tin tức mấy ngày nay, vốn muốn áp chế đến lúc đại tiểu thư quay về, không ngờ tin tức mấy hôm nay đã bị truyền ra ngoài rồi, vì chuyện này mấy ngày nay trong phủ cũng không rảnh rỗi.”
Nghe vậy, La Vũ hỏi: “Ta vừa vào đến thành thì thấy huynh đệ đều tới, sư phụ bọn họ không phải cũng sẽ tới chứ?”
“Đều tới rồi, bây giờ đều ở trong viện của gia chủ.” Phạm Lâm nói và hỏi: “Đại tiểu thư đâu? Sao lại không cùng người quay về? Không phải xảy ra chuyện rồi chứ?” thực sự cũng không thể trách tại sao hắn nghĩ như vậy, mà là Phượng phủ gần đây đúng là việc này nối tiếp việc kia, hắn nghĩ như thế cũng phải.
“Phì phì phì! Nói vớ vẩn cái gì thế! Chủ tử vẫn rất khỏe mạnh.” Hắn tức giận lườm bọn họ một cái nói: “Ta vào gặp gia chủ và các sư phụ đã.” Nói xong bước nhanh về phía vườn của Phượng Tiêu.
Mấy người thấy thế, cũng mau bước đi theo.
Trong vườn của Phượng Tiêu, tám người đàn ông trung niên tầm bốn mươi mấy tuổi lúc này ngồi trong viện vẻ mặt nghiêm trọng, cũng không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng có mấy người gật đầu, lại nói nhỏ, lơ đãng nhìn một cái, lúc thấy hình bóng đang tiến nhanh vào, mấy người dừng nói chuyện.
“Sư phụ! Các vị sư thúc!”
La Vũ sải bước tiến vào viện rồi kêu lên, đến trước mặt bọn họ: “Mọi người đều tới rồi!”
Sư phụ của La Vũ nhìn hắn một cái, không thấy Phượng Thanh Ca, sầm mặt lại hỏi: “Không phải con ra ngoài cùng đại tiểu thư sao? Sao lại có mình con? Đại tiểu thư đâu?”
“Chủ tử vẫn còn chuyện đi làm, nàng nói khi trời tối sẽ về tới nhà, để con về báo một tiếng.”
Nghe nói thế, sắc mặt mấy người mới dãn ra. Các chủ tử trong phủ liên tiếp gặp chuyện, bọn họ lo lắng nếu đại tiểu thư cũng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì thật càng phiền hơn rồi.
“Ngươi đã nhận chủ, nên bên cạnh nàng để bảo vệ, sao lại về một mình như thế? Trong phủ lúc này đang rối loạn, nếu như đại tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ai đảm đương nổi?” Sư phụ của La Vũ trách hắn không đi theo bảo vệ Phượng Cửu.
Nghe vậy, mặt La Vũ có chút oan ức nhìn sư phụ hắn nói: “Chủ tử không cho con đi cùng, lời của nàng con không thể không nghe!”
“La Vũ, gia chủ gọi ngươi.” Lãnh Sương từ trong phòng đi ra, nhìn La Vũ trong viện gọi một tiếng.
“Sư phụ, các vị sư thúc, con vào trong báo cáo tình hình lần này cho gia chủ.” Hắn nói xong bước nhanh vào phòng.
Mấy người trong viện thấy vậy, nhìn nhau, liếc nhìn mấy tên Phượng Vệ khác đã tới liền hỏi: “Các người đều lại đây!”
Phạm Lâm theo lời đi tới, từng người hô lên mộ tiếng sư phụ.
Trong đó một người đàn ông trung niên nhìn bảy người bọn họ, trầm giọng nói: “Ta hỏi các ngươi, tại sao tám người các ngươi lại chỉ có La Vũ nhận chủ?”
Nghe câu này, mấy người im lặng không biết nói gì.
Thấy bọn họ đều im lặng, sắc mặt mấy người đàn ông trung niên cũng trầm xuống, ánh mắt sắc lèm nhìn chằm chằm mấy người họ, đợi bọn họ tự mở miệng nói ra lý do.