Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 368: Kéo theo đệm lưng




Dù sao La Vũ chỉ là tu sĩ cấp bậc đại võ sư, đột nhiên bị bốn năm tên tu sĩ Kim Đan trợn mắt trừng, thì cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ hướng đến hắn, trong lòng tự động run rẩy, toàn thân dưới áp lực mạnh mẽ đó càng không thể động đậy, ngay cả nói cũng không nên lời.

Phượng Cửu thấy cảnh này cũng ngây người, bởi vì ống thuốc nổ La Vũ ném ra có một uy lực rất lớn, nó nổ gây ra một cái hố lớn, một số huyết vân bị phá hủy lại bắt đầu liên kết lại. Mà bốn gã tu sĩ Kim Đan từng người một bụi đất đầy người, mặt mũi cháy đen, tóc có mùi khét khét.

Cũng khó trách mấy người bọn họ tức giận như vầy, đoán chừng nếu không phải nể tình hắn là người mình thì La Vũ đã bị bọn họ xé xác rồi.

“Tiểu tử nhà ngươi sao không ném chính xác một chút hả? Ném vào lão già kia đó!” Một người trong đó chỉ vào lão quái cũng một thân chật vật giống bọn họ mà mắng.

Nghe đến câu này, La Vũ ngẩn người, thật lâu tinh thần mới trở về, gật đầu: “Ò, được, lúc ta ném các người nhớ là tránh ra nha, không thì …” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mấy người này trở nên đáng sợ bởi vì lời của hắn nói.

“La Vũ, ngươi lui ra ngoài trận pháp đi.” Phượng Cửu lấy mấy ống thuốc nổ ở trong ngực của hắn, tiếp cận không được thì trực tiếp cho nổ thì cũng có thể hủy hoại được mắt trận.

“Tốt, chủ tử người cẩn thận một chút, uy lực cái này rất lớn, người phải tránh xa ra một chút.” La Vũ vừa nói vừa nhanh chóng lui ra bên ngoài trăm thước, bởi vì đây là cuộc chiến của kẻ mạnh Kim Đan, hắn thật không chịu nổi uy lực kia.

“Mọi người đối phó với hắn, chờ ta phá mắt trận của hắn, thực lực của hắn sẽ giảm mạnh!” Nàng nói lớn với mấy tên tu sĩ Kim Đan, đồng thời vung lên kiếm sắc trong tay, đánh một đạo kiếm khí ra hướng đến những đầu lâu đang vây quanh mắt trận.

“Vù!”

“Rầm rầm rầm!”

Kiếm khí dựa theo nửa hình cung bay ra, đánh về phía đầu lâu vang ra tiếng nổ ầm ầm ầm, nhưng, sau khi bụi khói rơi xuống lại thấy những đầu lâu đó được máu tươi từ dưới đất bò lên bao vây, hai hốc mắt vốn dĩ trống rỗng lúc này lại xuất hiện ánh sáng màu máu đỏ quỷ dị, một trong số đó bay hướng về Phượng Cửu.

Lúc này phượng Cửu khẽ run, không ngờ lực ngăn cản của đầu lâu này lại mạnh mẽ như vậy, dựa vào kiếm khí của Thanh Phong lại không thể hủy được chúng nó.

Thực ra nàng không hề hay biết lực ngăn cản của đầu lâu cũng không mạnh lắm, mạnh ở đây chỉ là máu tươi bao bọc lấy đầu lâu mà thôi, là máu tươi của vô số âm hồn đang cản lại. Mắt trận là nhược điểm của trận pháp, hủy đi mắt trận, mấy trăm âm hồn trong trận huyết hồn này cũng sẽ tan thành mây khói. Vì vậy, dù lão quái kia không có thúc giục, cho dù có sợ khí thế thần linh thượng cổ trên người nàng, vào lúc này chúng nó cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.

Thấy vậy, Phượng Cửu châm lửa thuốc nổ trong tay rồi ném ra, một cái ném về phía đầu lâu, một cái ném về phía mắt trận ở chính giữa, sau đó nhanh chóng lui ra sau. Lúc đang lui về sau thì nghe được hai tiếng ầm lớn truyền đến từ phía sau, uy lực vô cùng lớn, ngay cả bụi bặm trên đất đều bị nổ bay lên.

“Khụ!”

Tên lão quái muốn tiến về trước nhưng lại bị bị bốn gã tu sĩ Kim Đan ngăn cản phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở huyết quang trên người dần dần yếu đi, cả người giống như một ông già nua bình thường vậy, ngay cả da mặt nhăn nheo lại.

Sau khi thấy cơ thể thay đổi, phản ứng đầu tiên của hắn là hoảng sợ, tiếp theo là không cam lòng với căm hận, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phượng Cửu, vô cùng căm hận lớn tiếng nói: “Cắt đi đường sống của ta chính là cái chết, ta cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”