“Phụ thân, ngay cả thiệp mời hắn cũng không gửi đến cho chúng ta, tất nhiên là xem chúng ta không bằng người lạ, chúng ta cần gì phải tiếp cận hắn trước?” Vẻ mặt gia chủ Quan gia không vui, rõ ràng hắn không muốn làm theo lời ông dặn.
Lão thái gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ta nói đưa thì đưa đi! Nếu ngươi không đưa, đến lúc đó ta sẽ đích thân sắp xếp người đưa đi!”
Sắc mặt ông tối sầm, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Đối với Quan Tập Lẫm, ông vẫn luôn hối hận, nếu trước đây không phải ông quá bất công, Quan gia bọn họ cũng không mất một hạt giống tốt như vậy, mà bây giờ, cho dù ông muốn bù đắp cũng quá muộn, chỉ có thể làm những thứ này.
Thấy lão thái gia và gia chủ ầm ĩ không vui, mọi người trong sảnh hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì.
Thời gian ba ngày, rất nhanh đã trôi qua.
Một tràng tiếng pháo phá vỡ yên tĩnh của buổi sáng, vui vẻ chào đón một ngày mới. Đối với Quan Tập Lẫm, hôm nay chính là một ngày xúc động khó quên.
Trời còn chưa sáng, hắn đã thức dậy sắp xếp việc trong việc ngoài, người trong phủ hắn cũng không nhiều, vì vậy, Phượng Cửu điều vài người đến hỗ trợ, về phần bàn tiệc trực tiếp đặt ở đại tửu lâu trong thành, để bọn họ cho người đem tới, bớt được không ít việc.
“Ca, ngươi cũng đừng bận rộn quá, chuyện kế tiếp đều giao phó xong rồi, hiện tại chỉ chờ đến giờ ra ngoài phủ đón khách là được.”
Phượng Cửu cười đi đến bên người hắn. Hôm nay, nàng vẫn mặc bạch y như cũ, tóc đen vấn nhẹ lên, chỉ để lại hai lọn tóc buông xuống trước ngực, khiến dung nhan tuyệt đẹp của nàng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
“Thời gian cũng đến rồi, tiểu Cửu, ngươi ở trong phủ giúp ta chiêu đãi khách là tốt rồi, ta ra cửa chính đón khách.” Quan Tập Lẫm cười nói, sau khi giao phó xong liền nhanh chóng bước ra ngoài cửa lớn.
Người đầu tiên đến Quan phủ chúc mừng là Nghiêm quản sự ở chợ đen, hắn dẫn theo hai người, chuẩn bị hậu lễ, còn chưa đến gần đã chắp tay chúc mừng.
“Ha ha, Tập Lẫm, chúc mừng, chúc mừng!”
“Đa tạ Nghiêm quản sự bận trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời gian đến đây, nhanh vào bên trong đi.” Đồng thời hắn cũng chắp tay mỉm cười, mời Nghiêm quản sự vào trong.
“Lý mỗ chúc mừng Quan thiếu chuyển đến chỗ ở mới!” Một vị gia chủ mang theo hai người con cháu cũng chuẩn bị hậu lễ đến, tiến lên nói lời chúc mừng.
“Đa tạ, đa tạ, mời Lý gia chủ vào bên trong.” Sau khi Quan Tập Lẫm chắp tay đáp lễ, liền đưa bọn họ vào cửa chính, để quản gia dẫn vào bên trong.
Theo thời gian trôi qua, liên tục có người đến, bởi vì khách khứa mà toàn bộ Quan phủ trở lên náo nhiệt, giọng nói tiếng cười của khách khứa liên tục truyền ra, làm cả Quan phủ tràn ngập bầu không khí náo nhiệt, vui mừng.
“Ca, đều đến gần hết rồi phải không?” Phượng Cửu đi đến bên cạnh hắn hỏi.
Quan Tập Lẫm nghiêng đầu nhìn về phía nàng, cười nói: “Ừ, khách mời đều đến đông đủ rồi, đi thôi! Chúng ta vào đi.”
“Được.” Nàng cười, đang muốn xoay người, chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến.
“Quan thiếu, chúc mừng tân gia, tại hạ không mời mà đến, xin ly rượu mừng.”
Mộ Dung Dật Hiên mặc một bộ áo dài màu trắng, nho nhã mà cao quý chậm rãi bước đến, theo sau là một tên sai vặt đang cầm lễ vật, tuy là nói với Quan Tập Lẫm, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Phượng Cửu, nhìn thấy nàng, ánh mắt của hắn khẽ chuyển động.
Lúc nhìn thấy hắn, Quan Tập Lẫm cũng có vài phần kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Phượng Cửu, lại nhìn Mộ Dung Dật Hiên, ánh mắt thâm thúy, lúc này mới nói: “Người tới là khách, tam vương gia, mời vào bên trong.”