“Đợi cha cháu tỉnh lại, nếu như người ám sát đúng thật là quốc chủ, vậy chúng ta hãy trao lại quyền rồi từ chức đi.”
Nghe những lời đó, Phượng Cửu cau mày lại, cứ có chút bất trắc là gia gia nàng lại muốn từ chức.
Dường như lão thái gia nhìn thấu được sự hoài nghi và kinh ngạc trong lòng nàng, ông thở dài rồi giải thích: “Năm đó tằng tổ phụ của cháu từng để lại di mệnh, nếu như sau này, bề trên thật sự muốn truy sát Phượng gia của chúng ta thì chính là lúc Phượng gia trao quyền lui về ở ẩn. Tằng tổ phụ của cháu và tổ phụ của quốc chủ từng qua lại, cũng từng nói rằng đời sau của Phượng gia sẽ không coi Mộ Dung gia là kẻ thù.”
“Lẽ nào hắn muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng để mặc cho hắn giết mà không làm gì sao?” Nàng nhíu mày, có chút không đồng tình.
“Tằng tổ phụ của cháu đương nhiên không phải kiểu người mù quáng đó, ông ấy từng nói, nhịn một lần chứ nhất định không có lần hai. Nếu như chúng ta nhường chúng hai lần rồi mà chúng còn không chịu bỏ qua vậy thì chúng ta không cần quan tâm đến tình xưa nữa. Bởi vậy, đợi cha của cháu tỉnh lại, nếu sự việc đúng như lời cháu nói thì chúng ta sẽ giao lại quyền tỏ ý nhượng bộ xem sao.”
Nói tới đây, ông lại thở dài: “Ta chỉ hi vọng những phỏng đoán của chúng ta là sai, nếu như sự thật đúng là như vậy thì thật khiến người ta thất vọng.”
Phượng Cửu vẫn lặng im, một lúc lâu sau mới nói: “Gia gia, cho dù ra sao thì trước mắt vẫn phải chờ cha cháu thoát khỏi nguy hiểm rồi mới tính tiếp. Hôm nay người cũng mệt rồi, người quay về nghỉ ngơi đi, nơi này có cháu và ca ca rồi.”
“Đúng vậy, gia gia, chỗ này có chúng cháu là được rồi.”
Quan Tập Lẫm nói xong rồi lại nói với Lãnh Hoa đang đứng ở bên cạnh: “Ngươi dìu lão thái gia quay về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Lãnh Hoa đáp lời, tiến lên đỡ lấy tay của lão thái gia, nhẹ nhàng nói: “Lão thái gia, con đưa người quay về nghỉ ngơi.”
“Cũng được, vậy ta quay về nghỉ ngơi một chút, tối ta lại đến thăm.”
Lão thái gia đứng lên, nói: “Vốn dĩ ta đã bế quan tu luyện rồi, cũng chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá, chỉ là không ngờ được chuyện này lại xảy ra.”
Nghe vậy, Phượng Cửu nhoẻn miệng cười yếu ớt, nói: “Gia gia, mặc dù người chưa đột phá qua mức đỉnh cao của Võ Tông để bước vào giai đoạn Võ Hoàng, nhưng dù gì cũng đã bước vào giai đoạn thứ ba của đỉnh cao Võ Tông huyền kỳ rồi mà, có lẽ hiện tại sức mạnh của người như vậy là tốt nhất rồi.”
Lão thái gia gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ trong phủ chúng ta xảy ra chuyện như vậy mà ta lại thăng cấp trở thành một người cấp bậc Võ Hoàng thì e rằng... Hừ! Để sau rồi nói vậy!”
Ông lại thở dài rồi cất bước ra ngoài.
Đêm đó, Phượng Cửu luôn túc trực bên cạnh Phượng Tiêu. Đúng như nàng lo lắng, đến tối toàn thân ông phát sốt vì vết thương. May mà nàng đã sớm chuẩn bị, nàng vừa giúp ông hạ sốt, vừa nhẹ nhàng thay thuốc cho vết thương, cuối cùng đến nửa đêm nhiệt độ cơ thể của ông cũng trở lại bình thường.
“Tiểu Cửu, nhiệt độ cơ thể của cha đã trở lại bình thường rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi!” Quan Tập Lẫm rót cho nàng một cốc nước. Thấy nàng bận rộn cả đêm ở trước giường nên có chút lo lắng.
Nàng mới mười sáu tuổi nhưng đã phải lo lắng cho cả Phượng phủ rồi. Vừa phải trị bệnh cho cha của nàng, vừa phải chăm sóc cho lão thái gia, vừa phải quản lí mọi việc lớn bé của Phượng phủ lại còn phải đề phòng quốc chủ giở trò với Phượng phủ nữa. Phải làm nhiều việc như vậy, hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi rồi.
Nàng ngồi xuống bên giường, kéo chăn cao lên giúp cha nàng rồi nói: “Mặc dù nhiệt độ cơ thể hạ rồi nhưng nội thương rất nặng nên độc tố trong cơ thể vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, ta cũng không biết liệu ngày mai ông ấy có thể tỉnh lại không?”
“Ngươi đừng quá lo lắng, nghĩa phụ là người tốt nên nhất định sẽ không sao.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng biết, ngực Phượng Tiêu đã bị đánh vỡ nát, nội tạng cũng bị thương nghiêm trọng, cho dù nàng có điều chế được đan dược thì cũng chỉ có thể giữ lại được tính mạng cho ông mà thôi, tỉnh lại hay không còn chưa biết được.