Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 311: Khát máu




Trong đôi mắt Phượng Tiêu bắn ra tia lửa nóng hừng hực nhìn về người dẫn đầu áo đen, tức giận nói: “Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!”

Vừa dứt lời, ông vung lên đại đao trong tay, đao khí sắc bén kèm theo sát khí mạnh mẽ đánh về hướng đám người áo đen ở xung quanh, đao khí phát ra tiếng gào thét xẹt qua trong không khí, khiến cho đám người áo đen tránh né không kịp, đánh tan đội hình bao vây của bọn họ.

Bị Võ Tông đỉnh phong đả thương còn có thể đứng dậy sao? 

Người dẫn đầu đeo mặt nạ thấy một màn như vậy liền mở to đôi mắt, nghĩ đến ông ta vừa mới uống vật kia, chẳng lẽ là dược?

Nghĩ vậy, trong lòng lập tức chấn động, thậm chí hắn không có thời gian suy nghĩ dược của ông ta được lấy ra từ đâu, mà trước tiên đè nén lại, phát ra tiếng thét lạnh lùng, truyền mệnh lệnh!

“Giết ông ta! Đừng để ông ta sống sót quay trở về!” 

Vừa dứt lời, đám người áo đen nhanh chóng bao vây tấn công, bởi vì huyền khí trên mỗi người bắt đầu khởi động, kiếm khí và sát khí hòa vào nhau, tạo thành một luồng khí đầy áp bức.

“Giết!”

“Giết! Giết! Giết!” 

Từng tiếng quát chói tai ẩn chứa sát khí vô tận, âm thanh kia chấn động đến nỗi khiến cho cây cối có chút lung lay, âm thanh quanh quẩn ở trong không khí, từng đạo sát khí đều hướng về phía Phượng Tiêu đang bị bao vây ở giữa, mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ngập trong không khí...

“Ha ha! Ha ha!”

Phượng Tiêu bước đi mạnh mẽ uy vũ, eo gấu đứng thẳng, một tay cầm đại đao, một tay nắm chặt thành nắm đấm ngửa mặt lên trời cười to. 

Uy áp của Võ Tông của ông hóa thành từng luồng khí mà mắt thường có thể nhìn thấy đánh ra xung quanh, những người áo đen ôm đầu la thét thảm thiết. Dưới sự uy áp của ông, kiếm trong tay bọn họ đều rơi xuống đất, đau khổ lăn lộn, chịu không nổi uy áp đè ép, mắt mũi đều chảy máu.

“A!”

Tiếng kêu la thảm thiết điếc tai nhức óc, xé rách chân trời khiến người ta kinh ngạc! 

Tiếng cười mộc mạc chợt dừng lại, ánh sáng trong đôi mắt hổ lóe lên tia sắc bén, toàn thân tràn ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ, lạnh đến thấu xương, đại đao trong tay cùng với huyền khí trong cơ thể bổ một đao mạnh mẽ trên mặt đất, âm thanh trầm thấp mà hùng hậu mang theo sự tức giận thét lớn.

“Ta sẽ cho các ngươi nhìn xem, Phượng Tiêu ta là ai! Cho các ngươi nhìn xem thế nào là một người giữ quan ải, vạn người không thể phá!”

“Ầm! Ầm ầm!” 

Một đao kia dường như chém tan không khí, đánh xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm ầm, lưu lại trên mặt đất một vết đao thật sâu.

Luồng đao khí kia vẫn đi thẳng về phía trước, từng người áo đen ở bên cạnh bị đánh bay chém thành hai khúc, lập tức mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí...

Nhưng không chờ mọi người kịp phản ứng, đại đao trong tay ông lại phản công, cả người tản ra ý chí kiên cường, đó là một loại khí thế khát máu tàn nhẫn được tích lũy từ chiến trường khiến người ta sợ hãi! 

Phượng Tiêu lúc này giống như hung thần ác sát khiến cho lòng người run sợ, ông giống như tu la vung đại đao trong tay cắt đi sinh mệnh, chỉ cần đại đao vung lên thì ngay sau đó liền vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương của đối phương.

“A...”

Một đầu người bị chém bay ra, máu tươi từ cổ phun ra như suối, bắn tung tóe đầy mặt của người áo đen ở bên cạnh, hiện trường đẫm máu khiến trong lòng bọn họ sinh ra ngạc nhiên và sợ hãi...