Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 289: Nhẫn tâm vạch trần




“Thanh Ca.”

Một tiếng Thanh Ca khiến cho tất cả mọi người đã bước vào cửa hơi ngừng lại, quay đầu liếc nhìn.

Nhìn thấy thân ảnh tôn quý mặc áo dài màu tím đứng cách Phượng phủ không xa kia, mọi người không khỏi nhìn về phía Phượng Thanh Ca một chút.

Người đến là tam vương gia Mộ Dung Dật Hiên, vị hôn phu của nàng, tuy rằng nói hôn sự của hai người đã được Phượng lão thái gia đồng ý hủy hôn nhưng bởi vì Mộ Dung Dật Hiên không muốn nên chuyện hôn sự đến hiện tại vẫn còn dây dưa, quan hệ của hai người cũng chưa cắt đứt.

Bách tính vây xem vốn dĩ không coi trọng chuyện hôn sự của hai người họ, bởi vì Mộ Dung Dật Hiên là người trẻ tuổi nổi bật nhất, có thiên phú xuất sắc nhất ở Diệu Nhật, tiền đồ thênh thang.

Mà tuy Phượng Thanh Ca là đại tiểu thư Phượng phủ lại là đệ nhất mỹ nhân Diệu Nhật, thế nhưng ở thế giới lấy thực lực làm trọng này, thực lực của nàng trong mắt người đời lại là bình thường, không được người ta coi trọng, thậm chí ngay cả thực lực thiên phú của đích nữ ở một số gia tộc còn lợi hại hơn nàng, chứ đừng nói đến khoảng thời gian trước dung nhan còn bị hủy.

Cứ coi như hiện giờ dung mạo khôi phục, nhưng thực lực tu vi của nàng quá yếu, trong mắt mọi người thì nàng không xứng với Mộ Dung Dật Hiên, dù sao đứng cạnh tài giỏi thì nhất định phải là một nữ tử cả dung mạo lẫn thực lực đều hạng nhất.

“Mọi người vào trước đi!” Nàng giao Dương Dương cho Phượng lão thái gia, để mọi người vào trước.

“Được, vậy các con nói chuyện đi!” Phượng lão thái gia nói xong mới dẫn Dương Dương vào trong.

Phượng Tiêu liếc mắt nhìn Mộ Dung Dật Hiên, lắc đầu, thở dài một tiếng rồi cũng theo vào. Tuy rằng ông rất hài lòng với Mộ Dung Dật Hiên nhưng đáng tiếc con gái ông không thích hắn, ông cũng không có cách. Cho dù ông có hài lòng với hắn, tất cả cũng phải theo ý muốn của con gái ông.

Mộ Dung Dật Hiên đi lên trước, nhìn gương mặt nàng vốn dĩ có vài vết sẹo đã biến mất hoàn toàn, dung nhan hồi phục xinh đẹp hơn hẳn trước kia, nhìn nàng tuyệt đẹp lại xa cách như vậy, tim hắn nhói đau, trên mặt lại lộ ra ý cười dịu dàng.

“Phía trước không xa có một quán trà, đi uống một chén!”

Phượng Cửu liếc nhìn hắn, thấy không ít bách tính xung quanh vây lại nhìn, liền gật đầu cùng hắn đi đến sương phòng trên tầng hai của một quán trà cách đó không xa.

Trong sương phòng, bầu không khí hơi cứng ngắc, không có thân mật cùng yêu thương, cũng không có sự thẹn thùng si mê của những người đang yêu.

Hai người ngồi bên bàn, Mộ Dung Dật Hiên rót trà cho nàng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt xa cách của nàng, hắn khẽ khép đôi mắt giấu đi sự đau lòng, ánh mắt nhìn nước trà trong tay: “Phượng gia gia đến tìm phụ vương ta nói chuyện hủy hôn, ta không đồng ý.”

Phượng Cửu bưng trà lên nhấp một ngụm, nghe thấy lời này, con ngươi khẽ động, liếc nhìn hắn, nói: “Chuyện hủy hôn ta đã nói với ngươi rồi, hai chúng ta không hợp, níu giữ cũng không có ý nghĩa gì.”

“Không hợp?”

Hắn ngơ ngác ngước mắt nhìn thần sắc lạnh nhạt của nàng, cay đắng cười: “Chúng ta có thể nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sao lại không hợp? Ta biết nàng nhất định là vì lúc đầu ta không nhận ra nàng mà giận ta, ta cũng biết đó là sai lầm của ta, thế nhưng Thanh Ca, lẽ nào nàng không thể cho ta thêm một cơ hội sao?”

Nghe lời này, Phượng Cửu nhìn hắn cười, khẽ lắc đầu, đôi mắt trong sáng như nhìn xuyên thấu mọi chuyện, giọng nói ấm áp chậm rãi truyền ra, vô tình đánh thẳng vào trái tim hắn.

“Kỳ thực ngươi không yêu Phượng Thanh Ca sâu đậm như trong tưởng tượng của ngươi, với sự thông minh của ngươi, tin rằng đã sớm nhận ra người đang ngồi trước mặt ngươi và Phượng Thanh Ca mà ngươi quen thuộc không hề giống nhau.”