Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 209: Ta chỉ muốn hỏi đường!




"Ân!"

Nàng liên tiếp lăn từ núi đỉnh xuống đến triền núi và trực tiếp đụng vào một thân cây, sau đó mới ngừng lại được. Sự đau đớn khiến nàng kêu rên một tiếng, ngã trên mặt đất nửa ngày cũng không thể bò dậy.

Mãi một lát sau, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nằm ngửa trên mặt đất và nhìn lên bầu trời, cảm thấy mình có thể chạy ra từ Diêm Điện thật đúng là không dễ dàng gì.

Sau khi nàng chạy ra khỏi trận pháp của Diêm Điện, mới phát hiện ba mặt bên ngoài chỉ có núi vây quanh, và có duy nhất một con đường để ra. Nhưng nàng đang muốn đào tẩu, tự nhiên không có khả năng sẽ chạy theo con đường kia. Vì thế, nàng trực tiếp phiên bò qua ngọn núi, lại trải qua một đêm, đi qua gần mấy chục trận pháp và một kết giới mới đi được đến nơi này.

Cũng may, huyền lực nàng bị phong ấn, đêm qua nàng đã dùng linh khí giải khai, bằng không phỏng chừng giờ đã bị bắt trở về.

Nghỉ ngơi một hồi, nàng lập tức đứng dậy nhìn nhìn chung quanh, dựa vào cảm giác tìm một phương hướng để tiếp tục đi, tính toán sau khi rời khỏi đây thì sẽ liên hệ với Lãnh Sương trước, miễn cho nàng ta lo lắng vì đã lâu như vậy mà không có tin tức của nàng.

Tuy nhiên, điều khiến nàng không nghĩ tới chính là, nàng thậm chí không biết hiện tại mình đang ở đâu, vì thế cho nên, từng màn mạo hiểm kế tiếp mà nàng gặp phải đã khiến nàng choáng váng há hốc mồm......

Nếu như lúc này nàng được nâng thẳng lên bầu trời trên cao, chắc chắn sẽ nhìn thấy, xung quanh vị trí của nàng lúc này, nguyên cả trăm dặm đều là một mảnh rừng rậm. Muốn chạy đi ra ngoài? A, ít nhất phải mất bảy tám ngày, không cần phải suy nghĩ.

Một mình một người đi ở trong rừng, nàng nhìn trái xem phải một lúc, cảm thấy nơi này có chút cổ quái. Cứ cách mỗi một khoảng thời gian liền có một chỗ được cắm một lá cờ nhỏ màu sắc rực rỡ, qua mỗi một đoạn đường liền sẽ xuất hiện một số trận pháp. Có những trận pháp còn thiết lập nguy hiểm ở bên trong, ngoài ra còn có một số mê tung trận.

"Kỳ quái, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?"

Nàng vừa đi vừa nỉ non, đột nhiên, nhìn thấy phía trước có hai gã thanh niên đang đỡ nhau thở hổn hển và ngồi xuống ở một thân cây, ánh mắt nàng sáng lên, bước nhanh đi tới phía trước: "Hai vị công tử, ta muốn hỏi một chút......"

Lời còn chưa nói xong, hai người kia vừa nghe thấy giọng nàng, cơ hồ cũng không nhìn về phía nàng mà nhanh chóng nhảy lên và chạy trốn.

Nàng sửng sốt một lát, đã đi ở bên trong này nửa ngày mới gặp được hai người như vậy, dù sao cũng không thể để cho bọn họ chạy. Vì thế, nàng vừa đuổi theo bọn họ vừa kêu: "Uy! Công tử, các ngươi đừng chạy! Ta chỉ muốn hỏi đường!"

Tuy nhiên, nàng không hét lên còn tốt, một khi hét lên, lại khiến hai người kia chạy càng nhanh hơn.

"Hô! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Nàng cau mày và thở ra, nhìn hai thân ảnh kia, cũng không đuổi theo quá sát, chỉ không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ, nghĩ, đi theo bọn họ thế này cũng có thể đi ra ngoài chứ?

Chỉ là, nàng không vội, lại khiến hai gã nam tử trẻ tuổi kia lo lắng.

"Người nọ thuộc phái nào? Vì sao đã lâu như vậy mà vẫn còn đi theo chúng ta? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?"

Một người chạy trốn mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt hoảng loạn, khi quay đầu nhìn lại, thấy phía sau ước chừng 30 mét có một thân ảnh màu đỏ vẫn chậm rãi đi theo, khuôn mặt không thể không khóc tang.

"Hô! Ta không thể chạy nổi nữa, chết thì chết đi!" Một nam tử trẻ tuổi khác thét lên, trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất, trừng mắt nhìn Phượng Cửu phía sau, kêu lên: "Ngươi rốt cuộc là thuộc phái nào? Theo chúng ta lâu như vậy cũng đủ rồi!"

Nhìn thấy bọn họ không chạy nữa, Phượng Cửu lập tức bước nhanh đi đến, nhìn hai gã trẻ tuổi thận trọng, nhếch miệng cười, nói: "Ta đang muốn hỏi đường, các ngươi chạy cái gì mà chạy?"

"Cái... cái gì? Hỏi.... hỏi đường?"

Hai người há hốc mồm, có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn Phượng Cửu: "Hỏi đường cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết nơi này là địa phương nào?"