Cởi quần áo, ngươi không nhìn thấy hay sao?"
Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo từ tính, nếu như không chú ý, căn bản sẽ không phát hiện ra trong giọng nói kia bí mật mang theo ý cười.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta đương nhiên là biết ngươi đang cởi quần áo! Ta đang muốn hỏi ngươi cởi quần áo để làm gì!"
"Tất nhiên là ngâm suối nước nóng!" Hắn trả lời rất đương nhiên.
"Ngươi không phát hiện ta đang ngâm ở đây sao?" Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Đều là nam nhân, cùng nhau ngâm suối nước nóng thì có quan hệ gì?" Hắn hơi nhếch lông mày, khóe môi cong lên nói.
Nghe được lời này, Phượng Cửu suýt nữa không tránh khỏi nhảy dựng lên để thoái mạ hắn.
Cái gì mà nói đều là nam nhân? Cái gì mà nói cùng nhau ngâm suối nước nóng không có quan hệ gì? Nàng không hề mặc quần áo được không? Nàng đều đã cuộn tròn như một quả bóng, nếu hắn thực sự xuống nước, vậy sẽ tàn nhẫn như thế nào?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã thấy hắn cởi quần dài và đang muốn cởi luôn quần cộc. Nhìn thấy vậy, trong lòng nàng co lại và nhảy lên, rõ ràng là nên dời ánh mắt đi, nhưng một đôi mắt lại giống như bị nam châm hút lấy, cứ như thế thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm xem hắn.
Thấy ánh mắt nàng không hề có chút nào muốn né tránh, nhìn chằm chằm vào từng động tác của hắn. Khoé môi Diêm Chủ hơi móc lên, bàn tay đặt ở trên quần cộc hơi dừng lại, tâm tình vui vẻ nói: "Bổn quân nghe Hôi Lang nói, lần trước ngươi trị liệu giúp hắn, chỉ đơn thuần là châm cứu huyệt vị ở bên hông?"
"Không thì sao?" Nàng trợn trắng mắt, tuy nhiên, ngay khi giọng nói rơi xuống, nhớ đến những gì hắn đã hỏi khi đó, cùng với biểu tình cổ quái của hắn, không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Không phải là, ngươi cho rằng ta đã nhìn thấy hết hắn sao?"
Thấy hắn không mở miệng nói gì, nàng không khỏi cười ha ha ra tiếng: "Trời! Sao ngươi có thể tưởng tượng như thế? Nghĩ ta háo sắc như vậy hay sao?"
Thấy hắn cười như không cười nhìn xem nàng chằm chằm, nàng ngượng ngùng cười cười: "Được thôi! Tuy rằng ta khá khắt khe, nhưng ánh mắt ta không phải cũng cao lắm sao? Thậm chí nếu Hôi Lang thật sự như vậy, cởi hết ta cũng không có hứng thú nhìn xem."
"Nga? Vậy nếu bổn quân như vậy thì sao?"
Nghe được lời này, khóe miệng nàng co giật: "Diêm Chủ, ta nhớ rõ dường như ngươi từng nói rằng ngươi không có ham mê bất lương?"
Lời nam nhân nói quả nhiên không thể tin, thứ này rất rõ ràng chính là quả xích quả đang động dục sao! Chẳng lẽ là mùa xuân đã tới? Ngay cả xuân tâm của Diêm Chủ cũng bắt đầu nhộn nhạo?
"Không tồi, bổn quân thấy điều đó là rất bình thường."
Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười tà tứ, tay đang đặt ở trên quần cộc không hề báo trước bỗng nhiên kéo quần cộc xuống, cả người xích quả quả đứng ở bên cạnh suối nước nóng, nhìn sắc mặt nữ nhân đại biến, cảm thấy tâm tình sung sướng không thể hiểu được.
"Dựa vào! Một con chim thật là lớn!" (Nguyên văn nhé: "靠!好大一只鸟!")
Nàng kinh hô một tiếng, hét lên theo bản năng, nhưng lời vừa nói ra, lại ngượng ngùng cười cười, đặc biệt là khi nhìn thấy nam nhân đang bước từng bước chân bước vào trong suối nước nóng, cả người càng thêm khẩn trương.
Dùng một tay ôm chặt tấm gạc che khuất thân thể, một tay thăm dò bên cạnh, sờ về phía quần áo của mình. Nàng đang định trượt ra phía sau lưng, nhưng, ngay sau đó giọng nói trầm thấp truyền đến, lại khiến tay nàng đang vươn ra lập tức cứng đờ, bất đắc dĩ rụt trở về.
"Ngươi nếu muốn chơi trốn tìm trong nước cùng với bổn quân, bổn quân cũng rất vui lòng phụng bồi."
Giọng nói trầm thấp mà lười biếng truyền đến, lại khiến Phượng Cửu tức giận đến nỗi nghiến răng, nhìn chằm chằm nam nhân đang chìm vào trong nước, ngồi xuống và mở tay ra hai bên, nàng chỉ nghĩ nếu như có thể, thật sự muốn vung một quyền qua chỗ hắn.
Thấy nàng cuộn tròn cách xa ba mét, một bộ dáng tức giận mà không dám nói gì, Diêm Chủ hơi nhếch lông mày, gương mặt tuấn mỹ mà cương nghị nhiễm một nụ cười tà tứ, giọng nói trầm thấp mang theo vui mừng truyền ra từ trong miệng.
"Dáng người của bổn quân có khiến ngươi vừa lòng không?"