Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 182: Quá mức xảo quyệt!




Phượng Cửu nhìn hắn một cái, tùy tay đặt những dược liệu giống nhau vào một đống, nói: "Bị bắt vào đây."

"Bắt vào đây? Ngươi chẳng lẽ là dược sư sao?" Thiếu niên có chút kinh ngạc hỏi.

"Sao lại nói như vậy?" Phượng Cửu nhướng mày.

Thiếu niên liếc mắt nhìn về phía bên trong một cái, hạ giọng nói: "Cứ cách một khoảng thời gian nhất định sẽ có người bị bắt vào đây, tuy nhiên, bị bắt vào đều là dược sư. Ở đó, tất cả đều ở trong lâu, những người chúng ta ở bên ngoài này nhiều lắm chỉ có dược đồ, làm những việc linh tinh."

"Nếu bọn họ đều ở bên trong, làm sao ngươi biết đối phương đều là dược sư?"

"Đó còn không phải là bởi vì lần trước có một nam tử vẫn luôn ầm ĩ, chúng ta mới biết được."

"Nga." Nàng gật gật đầu, không hỏi thêm gì khác. Trong lòng thì lại đang suy nghĩ: Diêm Điện tạo ra một dược lâu ở chỗ này như vậy, lại bắt về một số dược sư, rốt cuộc là đang muốn nghiên cứu cái gì?

.......Edit & Dịch: @Emily_Ton....

Bên kia, thư phòng viện chủ.

"Chủ tử, những người khác đã chờ ở đại đường." Hôi Lang cung kính bẩm báo.

Diêm Chủ đang ngồi xử lý sự vụ ở án thư liếc mắt nhìn Hôi Lang một cái, hỏi: "An bài cho hắn rồi chứ?"

Nghe được lời này, Hôi Lang không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đụng chạm đến ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm của hắn, vội vàng cúi đầu đáp lời: "Vâng, thuộc hạ đưa tiểu tử kia tới dược lâu và đã giao cho lão Lâm."

Diêm Chủ ngừng bút trong tay, uy áp cường đại tràn ngập tản ra, giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo nói: "Bản lĩnh luyện dược của hắn rất lớn, những dược tề mấy tháng gần đây ở chợ đen đều được xuất ra từ tay hắn, điểm này bổn quân tựa hồ đã nói qua với các ngươi."

Cảm giác được uy áp trên người hắn đang đánh úp lại đây, không khí trong toàn bộ căn phòng bỗng lạnh thêm vài phần. Trong lòng Hôi Lang cả kinh, quỳ một gối xuống: "Chủ tử bớt giận, thuộc hạ, thuộc hạ chỉ muốn khiến cho tiểu tử kia ăn chút khổ, thuộc hạ lập tức sẽ điều nhập hắn vào trong lâu."

Hắn vốn tưởng rằng chủ tử chỉ nói mang đi dược lâu, cũng không nói là cho nhập vào trong lâu, cho nên hắn mới nghĩ khai thác chỗ trống đó để hạ bớt nhuệ khí của tiểu tử kia, nhưng chưa từng nghĩ, chủ tử thật sự sẽ hỏi đến.

"Ngươi đi theo bên người bổn quân đã nhiều năm như thế, hẳn là rất rõ ràng bổn quân ghét nhất chính là những kẻ dở trò chơi thủ đoạn nhỏ, nếu như lại có lần sau, ngươi hãy quay về Hắc Ngục và huấn luyện lại!"

Nghe được giọng nói lạnh lẽo mà băng hàn kia truyền đến, Hôi Lang cả kinh ứa ra mồ hôi lạnh: "Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ ghi nhớ và không tái phạm!" Hắc Ngục, đó thật sự đúng là một địa ngục, hắn không muốn phải trở lại nơi đó.

Diêm Chủ thu hồi uy áp toàn thân, thân thể dựa sát phía sau, ánh mắt thâm thúy quét qua Hôi Lang đang quỳ trên mặt đất một cái, dừng lại một chút, lúc này mới nói: "Thiếu niên kia xác thật có chút xảo quyệt, tiến vào trong dược lâu có thể hoãn lại mấy ngày đi!"

"Vâng!" Hôi Lang đáp lời, thậm chí cũng không dám thở dài nhẹ nhõm một tiếng.

......Dịch: Emily Ton....

Đợi cho bóng đêm buông xuống, khi Phượng Cửu đi theo bọn họ đi vào sân nghỉ ngơi, mắt nhìn đến một dãy những chiếc ghế dài sắp thành một chiếc giường lớn thì không khỏi choáng váng.

"Này, đêm nay chúng ta ngủ ở đây?"

Thiên a! Không thể nào? Bắt nàng ngủ cùng với một đoàn đại lão gia ở đây? Phỏng chừng nếu để lão cha và lão gia tử nàng biết được, chắc chắn sẽ gấp đến độ dậm chân!

"Bằng không ngươi cho rằng sẽ có phòng riêng, phải không?"

Một gã đại hán bên cạnh liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa cởi quần áo, vừa nói: "Có thể có chỗ cho ngươi ngủ đã không tồi rồi."

Nhìn trong phòng hơn 10 hay 20 người, có người đang cởi quần áo, có người đang cởi giày, một số thậm chí dứt khoát mang bộ ngực trần trụi ngã đầu liền ngủ, Phượng Cửu nhíu nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.

Nói giỡn! Để nàng ngủ ở nơi này? Nàng mới không ngủ!

Ra khỏi giường chung trong phòng, nàng nhìn nhìn ở trong viện, thấy bên ngoài viện có hộ vệ cạnh gác, không thể ra được. Vì thế, nàng xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt dừng ở trên cây đại thụ trong viện, ánh mắt sáng lên.

"Có!"