Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 167: Nguy hiểm, cảnh xuân tiết ra ngoài!




Khóe môi Phượng Cửu hơi câu lên, cười mờ nhạt: "Để hai vị đại Linh Sư và một vị Trúc Cơ lại đây tiếp ta, ta thấy thật là vinh dự."

Nghe được lời này, trong mắt mấy người trong phòng xẹt qua một tia kinh ngạc, không nghĩ tới hắn cư nhiên nhìn ra tu vi của bọn họ. Chỉ là, ở trên người hắn, bọn họ lại không cảm giác được bất luận huyền lực hay là tu vi linh khí nào, vậy thì hắn làm sao có thể nhìn ra được thực lực của bọn họ?

"Ha ha, đây cũng là vì thể hiện sự coi trọng của chợ đen chúng ta đối các hạ, thậm chí là đến nghênh đón, tự nhiên cũng không thể chậm trễ." Nam tử trung niên cười nói, chắp tay nói tiếp: "Thời gian cũng không còn sớm, phi thuyền đang chờ bên ngoài, mời."

Nam tử trung niên mở cửa ra, mời Phượng Cửu đi trước.

"Ân." Phượng Cửu lên tiếng, một thân hồng y phất phới đứng dậy, cất bước liền đi ra ngoài.

Lãnh Sương lúc này đang giả nam trang đứng canh giữ ở ngoài cửa phòng, một thân hắc y, tóc đen bay lên, trên mặt cũng mang mặt nạ, nhìn thấy nàng đi ra liền đi theo bên người nàng, cũng cùng đi xuống.

Lúc này bên ngoài chợ đen đã vây đầy người. Đối với danh tiếng Quỷ Y bọn họ đều nghe nói qua, nhưng chưa từng gặp qua người kia rốt cuộc là một nhân vật như thế nào? Bởi vậy, khi thân ảnh màu đỏ phong hoa tuyệt đại đi ra từ phía bên trong, mê hoặc toàn bộ đám đông, mọi người đều cao giọng hô lớn.

"Quỷ Y! Quỷ Y! Là Quỷ Y!"

Mọi người xô đẩy tranh nhau, muốn tiến lên, chỉ là, một vòng xung quanh phi thuyền đều bị hộ vệ chợ đen tạo thành bức tường người để bảo hộ xung quanh, bọn họ căn bản không thể nào vào được.

Quan Tập Lẫm đứng trên lầu chợ đen nhìn theo nàng rời đi, cũng không tới gần, bởi vì nếu như thân cận quá với nàng, thân phận nàng sẽ bị người phát hiện.

"Mời." Nam tử trung niên thủ thế mời, mời hắn lên thuyền.

"Ân." Phượng Cửu lên tiếng, cất bước đi lên phi thuyền, Lãnh Sương cũng kịp thời đuổi theo.

Sau khi mấy người đều lên phi thuyền, phi thuyền liền bay lên cao, rời khỏi mặt đất, hướng lên không trung mà đi......

Lúc Mộ Dung Bác, Mộ Dung Dật Hiên cùng với Phượng Tiêu tới, cũng chỉ có thể nhìn thấy phi thuyền càng lúc càng xa, không quá một hồi, đã biến mất bên trong tầng mây......

.......Edit & Dịch: Emily Ton......

Ba ngày sau.

Ban đêm.

Thanh Đằng quốc.

Một suối nước nóng trong vùng núi phía sau chợ đen.

Phượng Cửu rút đi một thân quần áo, gỡ mặt nạ xuống, để chân trần bước thẳng một đường đi đến trong nước. Da thịt trên người cũng theo nàng nửa ngồi xổm mà ngâm ở trong nước. Nàng tìm một vị trí ở trong suối nước nóng ngồi xuống, đôi tay dang thẳng và đặt ở trên tảng đá bên cạnh, hơi ngẩng đầu lên và thoải mái nheo mắt lại.

Ba ngày này tinh thần mệt mỏi, cuối cùng đã được giải thoát trong nước ôn tuyền, thoải mái đến nỗi khiến nàng có chút mơ màng buồn ngủ.

Phía bên ngoài suối nước nóng nàng sớm đã bày ra trận pháp, hơn nữa còn có Lãnh Sương thủ bên ngoài, bởi vậy, không cần lo lắng sẽ có người xông vào.

Tuy rằng thoải mái, nhưng nàng cũng biết không thể ngâm mình quá lâu ở trong suối nước nóng, bởi vậy, ước chừng sau khi ngâm mình nửa canh giờ (1h), nàng liền chuẩn bị đứng dậy. Tuy nhiên, ngay lúc nàng sắp sửa đứng lên, trong làn hơi nước do sức nóng của suối nước nóng, xuất hiện một thân ảnh đen nhánh đang tiến vào, tựa hồ như đang tránh né cái gì.

Điều này khiến cho nàng vốn đang muốn đứng lên lại chìm thân thể xuống vào trong nước, dưới làn hơi nước, dấu đi một thân cảnh xuân.

"Các hạ đang trốn người?"

Giọng nói lười biếng mang theo vài phần khàn tiếng, có vẻ như không chút để ý, càng là lộ ra một sự nhàn nhã thảnh thơi, phảng phất giống như người lạ đột nhiên xâm nhập vẫn chưa kinh động đến nàng. Mà giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau, lại khiến cho thân ảnh đang dán trên tường đá bên ngoài ngẩn ra, nháy mắt quay đầu lại và cảnh giác nhìn về phía giọng nói phát ra.

Trong nháy mắt vừa nhìn thấy, một đôi mày kiếm lập tức nhíu lại.