Nam tử mặc áo xanh thấy nàng đứng ở bên ngoài đình nhìn bọn họ, cũng không nói lời nào, không khỏi nhướng lông mày lên, hỏi: "Đại tiểu thư có cần gì không?"
Tô Nhược Vân phục hồi lại tinh thần, ánh mắt xẹt qua trên mặt tám người, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Tên các ngươi là gì?"
"Tên?"
Hắn cười đi tới, dựa vào cột trụ của đình và nói: "Mấy lão nhân ở trên đỉnh đầu chúng ta có giao đãi, tên của chúng ta chỉ có thể nói cho chủ tử chúng ta nghe. Vì thế, trước khi đại tiểu thư còn chưa trở thành chủ tử chúng ta, chúng ta không ngại để đại tiểu thư gán một con số ở trên người mỗi chúng ta, sử dụng nó như là tên gọi của chúng ta."
Một người nam tử phía sau đi lên, khoanh tay trước ngực liếc mắt nhìn người bên người một cái, lại nhìn về phía người ở bên ngoài đình, thần sắc trên mặt mang theo vài phần cà lơ, nói: "Nàng còn chưa phải là chủ tử chúng ta! Cũng không thể ra lệnh cho nhóm chúng ta, đặt tên gọi cho chúng ta cũng không thể nào điều động chúng ta."
"Đại tiểu thư, tuy rằng chúng ta là Phượng Vệ, nhưng chúng ta còn chưa nhận chủ, muốn khiến chúng ta nhận chủ, vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi." Một người khác cũng đi lên, giọng điệu cũng thật sự là không khách khí.
Rốt cuộc, bọn họ tuy là Phượng Vệ, nhưng, đối với người không phải là chủ tử bọn họ, thật ra cũng không cần khách khí.
Nghe vậy, Tô Nhược Vân cũng không tức giận, nàng lộ ra tươi cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lời nói mang theo tự tin: "Các ngươi sẽ thuần phục ta." Giọng nói rơi xuống, xoay người lập tức đi về viện phía trước.
Theo nàng, Phượng Thanh Ca chân chính đã chết, Phượng Vệ đến trong tay nàng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nàng cũng không tin, với những gì nàng có thể làm, bọn họ sẽ không cách nào mà không thần phục!
Đợi nàng đi khuất, nam tử một thân áo đen đi tới, quét mắt liếc nhìn hai người bên cạnh một cái, nói: "Các ngươi cũng đừng làm quá, nàng dù sao cũng là nữ nhi gia chủ, là chủ tử chúng ta sắp sửa nguyện ý trung thành."
"Thiết (cắt;dừng)! Ngươi làm sao biết nàng có bản lĩnh gì khiến chúng ta cam tâm tình nguyện gọi nàng một tiếng chủ tử?" Nam tử cà lơ không cho là đúng, rõ ràng cũng không để nàng vào trong mắt.
"Vậy cũng đừng quên, mấy lão nhân kia vẫn luôn giao đãi những gì với chúng ta."
Vừa nghe được lời này, mấy người đều trầm mặc, không ai mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Một lát sau, nam tử áo đen mới nói: "Cũng đã đến lúc, chúng ta nên đi về phía trước nhìn xem!"
"Cũng tốt." Mấy người đáp lời, cùng nhau đi về viện phía trước.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.......
Vào thời điểm này, trên đường đi theo hướng Phượng phủ, vì hoàng đế đi ra bên ngoài, dẫn tới bá tánh sôi nổi theo đuôi nhìn xem ở trên đường cái. Một đám kinh ngạc cảm thán nhìn theo đội ngũ khí thế đi về hướng Phượng phủ. Và ở trên long liễn, quốc chủ một thân long bào rực rỡ uy nghiêm đang ngồi ngay ngắn. Bên cạnh, Mộ Dung Dật Hiên một thân quần áo màu tím, cả người tràn ngập hơi thở tôn quý đang cưỡi ngựa đi theo.
Bên trong Phượng phủ, các vị gia chủ vừa nghe thấy ngay cả quốc chủ cũng tới, có chút kinh ngạc. Phượng phủ tuyên bố Phượng Thanh Ca là phượng chủ, dường như cũng không cần tới quốc chủ phải đích thân tới, nhưng mà hiện giờ lại tới, điều này thật là hấp dẫn, có thể có ý sâu xa.
Mặc dù vậy, mọi người vẫn đi ra ngoài phủ chào đón, rốt cuộc, đối phương chính là quốc chủ Diệu Nhật Quốc, bản thân chính là một vị cường giả có thực lực cường đại, bọn họ tự nhiên không dám bất kính chút nào.
Thân là người chấp chưởng hiện giờ của Phượng phủ, Tô Nhược Vân cũng đi ra từ trong đám người, hướng về phía long liễn hành lễ: "Thần nữ Phượng Thanh Ca, cung nghênh quốc chủ giá lâm."
"Chúng ta cùng cung nghênh quốc chủ." Các vị gia chủ trăm miệng một lời, cũng cúi đầu hành lễ.
"Ân." Trên long liễn truyền đến một giọng nói trầm thấp, quốc chủ mặc long bào rực rỡ từ phía trên bước xuống, ánh mắt sắc bén ẩn chứa khí thế uy nghiêm quét qua mọi người một cái, lúc này mới nện bước đi về phía bên trong.
Sao khi hắn vừa tiến vào, toàn bộ mọi người không hẹn mà nhìn nhau và thở dài một hơi nhẹ nhõm. Khi bọn họ đang muốn đi theo vào phía bên trong, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước đại môn Phượng phủ......