Tuyệt Sắc Quân Sư

Quyển 2 - Chương 45




“ Các ngươi đều là đồ vô dụng, có một tên tiểu tạp chủng cũng không giải quyết xong, vậy mà còn mặt mũi trở về gặp ta sao??? ” trên đại điện, một nữ tử trung niên tức giận đem một bình gốm bên cạnh, nhằm ngay hướng mấy hắc y quỳ bên dưới mà ném đi.

“ Muội muội, đừng tức giận, chẳng phải hoàng thượng đã hứa rồi sao??? Nhất định không để hoàng đệ nhận lại hai mẹ con nghiệt chủng đó, muội đừng lo ” bên cạnh một mỹ phụ ăn mặc sang trọng, tôn quý mỉm cười an ủi.

“ Tỷ tỷ, tỷ thì tốt rồi, hoàng thượng để tỷ làm hoàng hậu, chưởng quản hậu cung, còn muội, cam nguyện làm trắc phi bao nhiêu năm nay, còn sinh cho vương gia một nhi tử, vậy mà trong lòng hắn cũng vẫn chỉ có một mình tiện nhân kia, hoàn toàn không hề có sự tồn tại của muội, bây giờ còn đem tên nghiệt chủng kia về tranh giành vị trí với nhi tử của muội, hỏi muội làm sao mà nuốt được cơn tức này cơ chứ??? ” nữ tử trung niên tức giận hậm hực, nói ra nổi lòng của mình.

“ Muội muội, chuyện này chúng ta cũng không thể làm quá, muội đừng quên, nếu không phải nể mặt Hà gia chúng ta trong tay nắm binh quyền, hoàng thượng đã không vì chuyện của muội mà bất luận hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau vẫn đứng về phía chúng ta, cũng không vì vậy mà phong tỷ làm hoàng hậu, và để Thanh nhi làm thái tử. Nhưng cho dù vậy, chúng ta cũng không nên làm quá phận, phụ thân đã nói rồi, nếu chúng ta làm quá, không chừng sẽ phản tác dụng, nay Tiêu Dao vương đã bị giam, ta nghĩ tạm thời chúng ta nên án binh bất động chờ xem tình hình rồi thế nào” hoàng hậu Hà Bích Ngọc nhẹ giọng an ủi.

“ Ân, vậy làm theo ý của tỷ tỷ đi” Trắc phi Hà Bích Liên suy nghĩ trong chốc lát sau đó cảm thấy lời của hoàng hậu có lý, nên quyết định nghe theo.

Ngự Thư Phòng.

“ Cái gì, cướp ngục ” Hàn đế vừa nghe xong tin từ Hình bộ bẩm báo, nhất thời ngạc nhiên vô cùng.

“ Dạ vâng thưa hoàng thượng, không chỉ vương gia bị mang đi, mà tất cả phạm nhân trong đại lao cũng đều bị thả ra ” Hình bộ thị lang cung kính bẩm báo.

‘ Có năng lực đến Hình bộ cứu người, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay, xem ra đứa trẻ Hàn Thiên Tuyết này tuyệt không đơn giản a, hoàng đệ, nếu có thể rời đi, thì hãy đi cho thật xa, bao nhiêu năm nay hoàng huynh có lỗi với đệ rất nhiều, nhưng vì giang sơn Hàn gia, hoàng huynh đành làm thế thôi, chỉ mong đệ có thể hiểu cho ta ’, Hàn đế trong lòng có khổ mà không thể nói, tuy nhiên sau khi biết được Tiêu Dao vương được người cứu đi, ông cũng an ủi được phần nào.

“ Được rồi, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, ngươi lui ra đi ” Hàn đế trầm tư trong giây lát, nhẹ giọng lên tiếng.

“ Dạ hoàng thượng, vi thần cáo lui ” dù không hiểu tại sao hoàng thượng không trách tội, nhưng Hình bộ thị lang vẫn xem như may mắn, nên không dám hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi.

Phía sau chỉ còn lại tiếng thở dài của Hàn đế, Hình bộ thị lang nghe xong, không khỏi lắc đầu cảm thương, ‘ hoàng thượng vì giang sơn ngay cả tình thủ túc huynh đệ cũng có thể hy sinh, thật đáng thương a, có trách thì trách mấy tên cẩu tặc Hà gia đó hiếp người quá đáng, không sớm hay muộn chúng cũng bị trừng trị mà thôi ’.

Tại một trang viện ngoài thành Phi Đô.

“ Điều tra thế nào??? ” Thiên Tuyết lạnh giọng hỏi.

“ Bẩm thiếu gia, đã điều tra rõ mọi chuyện…” hắc y nhanh chóng đem mọi chuyện cung kính bẩm báo.

“ Hà gia, được lắm, các ngươi chờ đó ” Thiên Tuyết nghe xong, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, xem ra y tức giận không nhỏ.

“ Tam ca, tiếp theo huynh định xử lý chuyện này thế nào??? ” Phù Dung ngồi bên cạnh tò mò hỏi.

“ Hà gia không phải ỷ vào có binh quyền mà làm càn sao??? Thế muội nói xem, nếu Hà gia lão nhân đánh mất binh phù??? Cộng thêm Hà gia liên tục bại trận trên chiến trường, thảm hại trong trận chiến với Hán Bạc quốc??? Hơn nữa Lạc quốc cùng Chu quốc lại lợi dụng thời cơ này vây công thì như thế nào??? ” Thiên Tuyết vẻ mặt âm trầm nhìn Phù Dung hỏi lại.

“ Tam ca, ý kiến hay ” Phù Dung nghe xong không khỏi mỉm cười đầy ý tứ.

Bên cạnh bốn nam nhân nghe xong lời hai người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, người của Minh Thành đủ thâm a, đúng là không nên đắc tội Minh Thành chút nào, nếu không người chịu thiệt thòi chỉ có ngươi a, huống chi còn có vị kia nữa còn gì.

“ Lạc Thiên, Chu quốc đại quân, giao cho ngươi thế nào??? ” Thiên Tuyết nhìn sang Lạc Thiên hỏi.

“ Tam ca yên tâm, đệ lập tức đưa mật hàm quay về sai người chuẩn bị, chỉ cần huynh lên tiếng, đại quân Chu quốc lập tức lên đường ” Lạc Thiên gật đầu khẳng định.

“ Hảo ” Thiên Tuyết hài lòng gật đầu.

“ Tam ca, thế còn Lạc quốc, có phải hay không ý của huynh là dựa vào tên tiểu tử Lạc Mạnh kia??? ” Phù Dung nghe xong trong kế hoạch của Thiên Tuyết có nhắc đến Lạc quốc nên tò mò hỏi.

“ Không sai, ta đã phái người mang theo thư tín đến chỗ Ngũ muội, tính ra bây giờ Lạc quốc cũng đã đề binh chuẩn bị rồi ” Thiên Tuyết cười nhẹ đáp.

“ Thế Tam ca, chúng ta có phải hay không nên đối phó một chút, những mặt khác của Hà gia ” Phù Dung cười hứng thú nêu ý kiến.

“ Ý tưởng không sai, Khương Tuấn, về mặt các vấn đề kinh thương của Hà gia, ta giao cho đệ vậy ” Thiên Tuyết nhìn Khương Tuấn nói.

“ Tam ca, đệ đã biết nên làm thế nào ” Khương Tuấn gật đầu tỏ vẻ hiểu.

“ Quân Hàn, con rể của Hà gia là môn chủ Phi Đao môn, cho nên Hà gia cũng có chút địa vị trong giang hồ, về mặt này thì làm phiền đệ rồi ” Thiên Tuyết nhìn sang Quân Hàn âm trầm cười, một khi ra tay, y phải để Hà gia không thể có cơ hội trở mình.

“ Yên tâm Tam ca, cứ giao cho đệ ” Quân Hàn lạnh nhạt gật đầu.

“ Tam ca, thế còn đệ??? ” Triệu Bân thấy ai cũng có nhiệm vụ, còn mình thì không, nên lên tiếng khiếu nại.

“ Đệ a, chỉ cần ở lại bên cạnh Tứ muội là được rồi, chứ nếu ta điều hết các đệ đi, không ai ở bên cạnh muội ấy, muội ấy nhất định sẽ trách người làm ca ca như ta chỉ biết nghĩ cho mình, không quan tâm muội ấy a” Thiên Tuyết cười nhẹ trêu chọc.

“ Tam ca ” Phù Dung nghe vậy không khỏi hờn dỗi lên tiếng.

Bên cạnh mấy nam nhân nghe vậy không khỏi ngượng ngùng, Thiên Tuyết nhìn biểu hiện của họ như vậy không khỏi cười to, Tứ muội của y thì y đã biết, nhưng mà mấy nam nhân này thì y không ngờ họ cũng đỏ mặt a.

Bên ngoài, Ngọc Hải Đường cùng Hàn Nhân nghe được tiếng cười của Thiên Tuyết trong phòng, không khỏi thở nhẹ một hơi, ‘xem ra tâm trạng của Tuyết nhi đã đỡ hơn trước rất nhiều a ’.

“ Hải Đường, nàng nói liệu Tuyết nhi có làm gì hoàng huynh không??? ” Hàn Nhân lo lắng nhìn Ngọc Hải Đường hỏi. Với thực lực của Thiên Tuyết, cộng thêm Minh Thành, nên việc đối phó Hà gia, Hàn Nhân cũng không lo mấy, thứ mà ông quan tâm chính là kể cả hoàng huynh cũng bị liên lụy, thật ra trong chuyện này không thể trách hoàng huynh, tất cả những gì huynh ấy làm chỉ vì giang sơn Hàn quốc mà thôi.

“ Huynh yên tâm, Tuyết nhi là đứa biết phải trái, chuyện này Hàn đế cũng vì bất đắc dĩ, nó sẽ không trách đâu. Hơn nữa còn có Dung nhi bên cạnh, a đầu này nhất định sẽ khuyên bảo Tuyết nhi, trong số mấy tên tiểu tử nhà muội, Dung nhi là đứa hiểu chuyện nhất, mấy hài tử còn lại đều rất nghe lời nó, Tuyết nhi cũng không ngoại lệ, nên không sao đâu” Ngọc Hải Đường nhẹ giọng trấn an, nhưng đây là nàng nói thật.

“ Vậy ta cũng an tâm ” nghe xong lời Ngọc Hải Đường, Hàn Nhân cũng đỡ lo phần nào, nhưng sâu trong tâm khảm, ông vẫn hy vọng những lời Ngọc Hải Đường nói là sự thật, vậy thì tốt biết mấy.