Tuyệt Sắc Quân Sư

Quyển 1 - Chương 19




Trong rừng một hắc y nam nhân và một lão nhân đang đứng đó chờ người, vừa thấy bóng dáng người kia, trên tay còn bồng theo một nam tử bạch y, đang mê man.

“ngươi đã đến” lão nhân quay người lại cười nhìn người mới đến, khi nhìn đến người mà y đang bế trên tay thì cười hài lòng. Ra hiệu cho hắc y nhân đến kiểm tra. Hắc y nhân tiến lại, kiểm tra hơi thở và mạch đập xác định người đã chết mới yên tâm.

“ha ha ha, ngươi làm tốt lắm, yên tâm ta là người giữ lời, từ giờ trở đi, chúng ta không ai nợ ai, giao hắn cho ta, ta giúp ngươi hủy chứng cứ” lão nhân chỉ về phía bạch y nam tử đang nằm trong lòng người kia.

“không cần, y cũng từng cứu ta ta muốn tự tay chôn cất y” người kia liền từ chối.

“vậy cũng được” lão nhân cười lớn sau đó xoay người định cùng hắc y rời khỏi, nhưng đã bị người kia giữ lại.

“ta có thể hỏi tại sao ngươi lại làm như vậy không, tại sao lại muốn giết y”

“có trách thì trách hắn không nên giúp tên hoàng đế kia, không nên nhiều chuyện, lúc đầu ta cứ nghĩ hắn chỉ có chút công phu, không ngờ hắn lại là cao thủ vu thuật, cho nên để tránh hỏng kế hoạch của ta, ta đành giết hắn vậy”

“tại sao ngươi lại hận Lạc Minh”

“ta không có thù với hắn tại sao lại hận hắn, tất cả là do phụ hoàng của hắn gây ra, là phụ hoàng của hắn đã cướp đi nữ nhân mà ta yêu thương, ta muốn hắn phải trả giá, nhưng hắn lại qua đời, cho nên ta bắt con trai của hắn trả giá thay, để hắn dưới cửu tuyền nhìn thấy giang sơn do tổ tiên mình và mình vất vả gây dựng mất trong tay con trai của hắn thì hắn chết cũng không nhắm mắt” lão nhân lời nói chứa đầy phẫn nộ và bi thương,  điên cuồng cười lớn sau đó xoay người cùng hắc y rời đi.

Sau khi xác định hai người đó đã rời khỏi, nam tử vội vàng lấy trong người ra một viên đan dược nhét vào miệng của bạch y nam tử trong lòng, một lúc bạch y nam tử dần tỉnh lại.

“nàng tỉnh, nàng cảm thấy thế nào rồi” Quân Hàn dịu dàng quan tâm

“ân, ta không sao, ổn rồi” Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu đáp lại

“nàng định làm gì tiếp theo”

“tiếp tục giúp Lạc Minh”

“nàng vẫn muốn giúp hắn”

“đúng, thứ nhất, là để báo thù cho bản thân, từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám động tay chân với ta hay định hại ta mà toàn mạng cả, thứ hai, ta không thích lão nhân kia, thứ ba, hắn lợi dụng huynh bao nhiêu năm nay, huynh không cảm thấy khó chịu sao, không muốn trả thù hắn sao” câu nói cuối nàng nhìn phía Quân Hàn cười dịu dàng, hắn là người của nàng, nàng tuyệt đối không để hắn bị ức hiếp.

(TT: bó tay hai người này rồi, ai mà dám ức hiếp hai người a, người nào cũng vì người kia mà ra tay với kẻ hại đối phương, hey thật tội cho những kẻ ngu ngốc không biết thời nha =.=”)

Quân Hàn nhìn nàng đôi mắt ánh lên nhu tình, dần dâng trào, khóe miệng cong lên cười dịu dàng, hắn hạnh phúc, hắn thấy ám áp, nàng là vì hắn mà nghĩ a, nàng đúng là bảo bối mà, đời này, à không, đời đời kiếp kiếp hắn chỉ nhận định mình nàng, cho dù chết cũng không buông nàng ra, vĩnh viễn không bao giờ buông tay, hắn tự thề với lòng mình như thế, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng mê người của nàng, hắn hôn nàng thật sâu, nàng cũng nhiệt tình đáp lại, hai người cùng dây dưa, cùng cảm nhận hơi thở của đối phương, cho đến khi nàng mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hắn mới luyến tiếc buông nàng ra.

“rốt cuộc, huynh có đồng ý không a” nàng vờ hờn dỗi đấm nhẹ vào lồng ngực của hắn, làm nũng nói.

“đồng ý, dù nàng muốn làm gì ta cũng đều ủng hộ nàng” hắn cười rộ, ôm nàng chặt hơn, bộ dạng này của nàng thật đáng yêu mà.

“vậy thì mau quay về đi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút đón tiếp ai kia chứ”

“được” hắn có ý đặt nàng xuống, nhưng đã bị nàng ngăn cản

(TT: trời nãy giờ ca vẫn bồng tỷ a, thật tội chắc mỏi lắm a =.=”)

“ bồng ta về, huynh bồng ta đến đây thì phải bồng ta về, ta mệt lắm đi không nổi” nàng dựa vào người hắn, dùi đầu vào ngực hắn nũng nịu lên tiếng, như một chú mèo nhỏ sợ lạnh rút cả người vào chăn.

“tuân lệnh” hắn vui vẻ cười bồng nàng trở về, gì chứ việc này hắn cầu còn không được nữa a, nhưng lầm rồi người bị thiệt không phải người bị bế mà là người bế kia, đang rơi vào bẫy mà không hay, đời này xem ra hết chạy khỏi tay ai kia rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiến trường ba ngày sau.

“tiểu hoàng đế, tốt nhất ngươi nên thức thời, bỏ vũ khí đầu hàng đi, bổn vương có thể niệm tình cho ngươi một con đường sống” hoàng đế Phổ quốc kiêu ngạo tự cao, càn rỡ như  thắng chắc.

“hừ, trận chiến vẫn chưa đánh ngươi nghĩ ngươi có thể thắng sao” Lạc Minh khinh thường hừ lạnh.

“ha ha ha, người có thể giúp ngươi phá tử hồn của ta đã bị quốc sư của ta ….” Phổ vương còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói cắt ngang.

“ta bị quốc sư của ngươi làm gì hả” Phù Dung cưỡi bạch mã từ phía sau tiến lên, theo sau là Quân Hàn cưỡi một con kị mã màu nâu sậm.

“ngươi, tại sao ngươi vẫn còn sống” Quốc vương Phổ quốc nhìn thấy Phù Dung thì khuôn mặt trắng bệch, còn quốc sư thì chỉ cười nhẹ, dường như ông ta đã nghĩ ra gì đó.

“a, biết làm sao được, ai bảo mạng ta lớn làm gì, ta nói có đúng không đại quốc sư” Phù Dung cố tình gằn từng chữ một, ánh mắt trở nên sắc bén.