Bỗng nhiên Tô Uyển cảm giác được một ánh mắt đang nhìn về mình. Nhìn quanh bốn phía, chỉ có vài nhóm, trừ cô và soái ca còn có Diệp Tử và Hiểu Hiểu làm xong rồi, những người khác đều đang làm bài tập. Đang lúc “trăm thắc mắc không lời giải đáp”, thình lình nhìn sang bên cạnh, mẹ ơi, dọa Tô Uyển giật mình, thì ra soái ca đang nhìn màn hình máy tính của cô.
“Soái ca, cậu cũng chơi Tuyệt Sắc Cửu Thiên à?” Chắc là thế rồi.
“À!” Soái ca thuận miệng trả lời.
À là sao? .... Là chơi hay không chơi? Tô Uyển bất đắc dĩ nghĩ thầm “Vậy ... Cậu chơi ở khu nào?” Tô Uyển tiếp tục dò xét.
“À!” Lại “à”. Có khu nào tên là “à” sao? Tô Uyển khó hiểu, chợt nghe soái ca trả lời: “Túy Nguyệt lâu”
Nghe được ba chữ “Túy Nguyệt lâu”. Tô Uyển ngạc nhiên “A” một tiếng “Gì? Cậu cũng là Túy Nguyệt lâu à?”
“Phốc” Nghe cô nói như thế, Hiểu Hiểu ngồi đằng sau vừa mới uống ngụm nước cũng phun lên màn hình máy tính đáng thương, hơn nữa trong miệng lẩm bẩm: “Vì sao lại hỏi ‘cậu cũng là Túy Nguyệt lâu à’? Giống như hỏi công việc”
Mục Úc sau đầu xuất hiện 3 vạch đen (-__-|||) nghĩ thầm: “Thật xui xẻo, sao lại ở cùng một khu với cô ta. Thời điểm cậu muốn lách người đi, cậu đã hoàn toàn quên, cô gái nhỏ này là Tô Uyển! Hành động của cô ấy không thể dự đoán giống như người bình thường! Làm sao có thể để soái ca chạy mất!
Quả nhiên sau một khắc, Tô Uyển phóng xuống một câu sấm sét: “Soái ca, nếu chúng ta có duyên như vậy, hôm nay đi ghi danh kết hôn đi!” Tất cả mọi người bị câu nói này đánh chết cháy. Không nghĩ tới cô gái chỉ có dáng dấp của cô nữ sinh nhỏ nói chuyện lại chết người thế.
Không biết tại sao trong lúc đó, trong đầu Diệp Hiểu Vũ lại hiện lên tình huống:
Sau khi Mục Úc nghe Tô Uyển nói vậy, sợ đến cả người run run, xoay người chuẩn bị chạy.
Lúc này, Tô Uyển hóa thành Nữ Ma Đầu, tức giận hét lớn một tiếng: “Cậu chạy đâu cho thoát?” Mục Úc cũng không dám dừng lại nói: “Cô không cần quan tâm, tôi có nơi để đi...”
Tất nhiên sự thật không xảy ra như trong kịch bản của cô. Chúng ta tiếp tục quay ống kính về phía Tô Uyển và Mục Úc để xem xét đến cùng.
Lúc này trong lòng Mục Úc hiện lên một câu nói: “Con cóc nhảy lên mu bàn chân, ăn hay không không ai nói, rất là dọa người!”. Cứ nghĩ rằng khi cô gái nhỏ biết cậu cũng chơi trò chơi sẽ hỏi xem cậu chơi tài khoản nào, rốt cuộc lại nói một câu như vậy, cậu sắp bị cô làm hỏng đầu rồi. Nhưng mà rất lạ, cậu không cảm thấy ghét cô gái nhỏ Tô Uyển này.
Cho nên, Mục Úc nhẹ nhàng lắc đầu tượng trưng trả lời: “Có lẽ không....”. Không đợi Mục Úc nói xong,Tô Uyển không vui, mặt xụ xuống: “Đừng nói nữa, không kết hôn thì thôi! Hừ!”
Oan quá, Mục Úc lắc đầu giải thích: “Tôi muốn nói là ....” Cậu có nói là không kết hôn đâu, chẳng qua cậu muốn nói “Không cần phát triển nhanh như vậy”, kết quả bị Tô Uyển hiểu lầm. Ai ngờ cô gái nhỏ Tô Uyển hoàn toàn không hiểu, bây giờ cô giống như con mèo nhỏ đang tức giận, toàn bộ lông đều dựng đứng không nghe cậu giải thích.
“Hừ, cự tuyệt thì cự tuyệt, sao còn phải giấu đầu lòi đuôi!” Tô Uyển oán giận nhìn Mục Úc, suýt thì nói “Ta nguyền rủa ngươi”. Vì phủ nhận mình không có ý này, Mục Úc để Tô Uyển đang tức giận bỏ qua, không ngờ Tô Uyển lại cho là cự tuyệt.
Thôi vậy, Mục Úc đứng lên mỉm cười với Tô Uyển. Bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên đầu Tô Uyển, vỗ vỗ mấy cái giống như vuốt mèo cưng. Sau đó nói một câu: “Tôi là Lucifer” rồi ra khỏi lớp học. Sau đó có người chìm trong nụ cười của soái ca, nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc tan học, Hiểu Hiểu dùng quyển tạp chí cô xem lúc nhàm chán, cuộn lại rồi đánh mạnh vào gáy Tô Uyển, lúc này Tô Uyển mới có phản ứng là soái ca đã đi rồi. Hiểu Hiểu ra trước mặt cô, vẫy vẫy tay làm cho cô hoàn hồn. Hỏi: “Lúc nãy soái ca của cậu nói gì với cậu vậy?”
“Cậu ta nói.... Cậu ta là Lucifer ... Nhưng khu của chúng ta có người nào tên vậy sao?”
Diệp Tử nghĩ đến cái gì đó, định mở miệng thì bị Hiểu Hiểu ngăn cản, cũng nói khẽ với Diệp Tử: “Chuẩn bị có kịch hay để xem rồi! Mình không nên nói cho cô ấy biết trước, cô gái nhỏ này chuyện tình cảm chỉ số cực thấp!”
Nói xong hai người vui sướng cười hì hì, giống như đang mưu đồ bí mật chuyện xấu? Tô Uyển nghĩ. Nhưng với kinh nghiệm quen biết Hiểu Hiểu nhiều năm như vậy, Hiểu Hiểu sẽ không hại cô, cho nên cô cũng yên tâm.
“Nếu đã hết giờ học rồi thì chúng ta phải chuẩn bị chụp ảnh cho xong thôi rồi còn gửi lên Cửu Thiên!” Diệp Tử tốt bụng nhắc nhở, Tô Uyển và Hiểu Hiểu cũng tán thành. Vì thế ba người đi về phía vườn hoa của trường học - nơi mà bình thường không có người đến.
Theo đề nghị của Tô Uyển, hai người quyết định cùng nhau áp dụng chính sách lừa gạt khuôn mặt, đồng thời còn phải có hình ảnh ôm nhau, để chứng tỏ hai người đúng là quan hệ “tình lữ”. Bời vì ở trong trò chơi Diệp Tử và Hiểu Hiểu vốn là một đôi tình lữ.
Đúng lúc này Mục Úc đi qua vườn hoa nhỏ, bởi vì con đường này gần với cửa trường học hơn. Xem ra hôm nay soái ca không ở lại trường học. Tô Uyển nghĩ cũng không nghĩ, hướng soái ca của cô phất phất tay và hô: “Soái ca, là mình nè!”
Lúc này cảnh tượng trong mắt Mục Úc là một cái cục màu đen phất tay với cậu và phát ra những âm thanh kì quái và cậu cũng không hiểu tình huống đang xảy ra. Tô Uyển thấy Mục Úc dừng lại, nghĩ rằng cậu nghe được lời của cô. Cô cao hứng hấp tấp chạy lại phía câu, ba bước cũng thành hai bước.
“Soái ca, một lát không thấy cậu nhớ mình à? Ha ha, mình biết là cậu đang ngượng! He he mình hiểu rõ là được!”. Đi tới trước mặt Mục Úc mới biết đó là Tô Uyển khi đi học quấn quít muốn ngồi cạnh cậu.
Cô ấy lúc này trong trang phục COS-PLAY màu đen, nhìn dáng vẻ này chắc là COS Ám dạ rồi. Mục Úc liếc nhìn cậu con trai bên cạnh đang trêu Hiểu Hiểu. Có lẽ đây vốn là vai diễn của cậu ta. Hiểu Hiểu mặc áo da màu đó, đúng là Kiếm thánh rồi.
Ai ngờ Mục Úc còn chưa tính xong, Tô Uyển đã nói: “Mình biết cậu không nói chuyện là chấp nhận”.
“.....” Ặc, cái gì với cái gì? Mục Úc rất buồn bực.
Tô Uyển thấy Mục Úc định giải thích thì cắt ngang lời của cậu: “Được rồi, cậu không cần giải thích! Chưa nghe nói tới à? Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, sự thật chính là xác nhận ý tứ, hehe”
Lời nói càng làm Mục Úc không còn gì để nói. Cậu bất đắc dĩ nhìn trời, chẳng lẽ cô gái này đặc biệt sinh ra để khắc cậu sao? Nhưng mà nghĩ đến điều này cậu cũng không có cảm giác tức giận, ngược lại còn cảm thấy hơi vui. Chí ít từ khi cô gái nhỏ này xuất hiện, cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống cũng không phải là không thú vị.
Bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, cậu chỉ chỉ phía sau Tô Uyển, hỏi một câu: “Bạn của cậu hả?”
Tô Uyển lập tức trả lời: “Mình không biết”.
Nghe được lời nay Hiểu Hiểu tức giận vùi vào ngực Diệp Tử, nghiến răng nói: “Mẹ nó, vẫn còn nói không biết! Tối nay em sẽ không kéo cô ấy!”
Mà Tô Uyển nghe thấy Hiểu Hiểu nói vậy và nhìn vẻ mặt buồn bực của Mục Úc, lập tức đổi cách nói: “À không, trước không biết nhưng bây giờ biết. Biết, bọn mình có quen biết. Ha ha ha....”
Hiểu Hiểu nghe Tô Uyển nói vậy, lập tức nói lại: “Coi như cậu biết điều”.
Tô Uyển nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Soái ca, cậu cũng chơi Tuyệt Sắc Cửu Thiên, sao cậu không tham gia COS-PLAY?”
Thấy Tô Uyển hỏi như vậy, Mục Úc rất muốn nói mình không thích tham gia náo nhiệt. Nhưng nhìn Tô Uyển hắn lại muốn trêu chọc cô.
“Tiểu Bình Quả, cậu thấy mình và Ảnh Chi Long Ngâm ai đẹp trai hơn?” Nhìn khuôn mặt trái táo của Tô Uyển, Mục Úc tự đặt biệt danh cho cô ấy.
“Hả?” Không ngờ bị hỏi ngược lại. Hiếm thấy soái ca chủ động nói chuyện với cô, hì hì, Tô Uyển ngây ngô cười, lọt vào trong YY.
Một lát sau, Tô Uyển nhớ tới một vấn đề khác: Sao soái ca hỏi mình chuyện này? Chẳng lẽ là thích mình rồi? Ôi, làm sao có thể! Rồi lại suy nghĩ miên man.... Cứ như vậy Tô Uyển lại lâm vào YY.
Giây lát sau, cô lấy lại tinh thần nói với Mục Úc: “Thật ra mình còn chưa thấy Ảnh Chi Long Ngâm. Nhận xét như thế nào được?”
Nghe thấy Tô Uyển nói thế, Hiểu Hiểu đột nhiên đi tới chen lời: “Thật ra lần trước mình không nói cho câu: Ảnh Chi Long Ngâm là Vương tử Piano Trình Kiền, không phải gần đây mình nói muốn đi nghe hắn diễn tấu sao?” Nhưng mà vừa dứt lời cô đã cảm thấy hối hận.
“A!” Quả nhiên Tô Uyển thét một tiếng chói tai xé ngang trời, sau đó bắt cổ áo Hiểu Hiểu lay lay: “Làm sao cậu không nói sớm cho mình? Ảnh Chi Long Ngâm chẳng phải là mỹ nam tóc vàng mà hai đứa mình vẫn nghĩ à! Rống! Cậu không nói cho mình biết, muốn độc chiếm à!” Nói xong lại dùng sức lay lay cổ áo Hiểu Hiểu.
Bỗng nhiên Diệp Tử bắt được tay Tô Uyển, ngăn cản nàng làm đau Hiểu Hiểu. Nhưng sắc mặt của cậu ta trở nên nặng nề, có vẻ như là tức giận, Tô Uyển vội vàng bỏ áo Hiểu Hiểu ra. Nếu không Diệp Tử muốn làm gì cô không trốn được.
“Khụ khụ....” Vừa bị Tô Uyển ra sức lay người, Hiểu Hiểu như vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan. Nhưng mà nhìn thấy vè mặt của Diệp Tử, cô cảm thấy từ trên trời rơi xuống địa ngục..... Xong rồi, xong rồi, cậu ấy sẽ không tức giân chứ? Đừng thấy Diệp Tử cái gì cũng tốt, nhưng gặp phải chuyện liên quan đến Hiểu Hiểu thì sẽ thay đổi.
Diệp Tử rất nghiêm túc hỏi Tô Uyển: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
Éc, vào giờ phút này Tô Uyển nghĩ đến một câu nói, đó là họa từ miệng mà ra. Trời ơi, vì lời nói của nàng mà khiến Diệp Tử hiểu lầm Hiểu Hiểu, trở về cô ấy sẽ không để cho mình sống bình an. “Ặc” Tô Uyển thử phép giương đông kích tây, nói lảng sang chuyện khác “Vừa rồi mình nói đùa, mình có nói cái gì à?”
Nói xong, Tô Uyển bất đắt dĩ nhìn về phía Hiểu Hiểu, cô ấy cũng làm bộ vô tội lắc đầu. Nhưng rồi lại truyền đến một tiếng “Có”. “Mẹ nó!” Tô Uyển nghĩ thầm “Người nào muốn gây khó dễ! Chờ xong chuyện này cô chém người đó!!”