Tuyệt Sắc Nguyên Tố Sư: Tiểu Dã Phi Của Tà Vương

Chương 4: Mỹ nam là lưu manh?




Người kia có khuôn mặt tuyệt đẹp, ngũ quan hoàn mỹ, hơi thở lạnh như băng, không khiến nàng kinh diễm.

Hắn lạnh lẽo, như đến từ địa ngục tu la, một khi tới gần, khí lạnh bắt đầu từ lòng bàn chân theo dọc người truyền tới đỉnh đầu.

“Nhàm chán.” Bởi vì nhàm chán, trùng hợp nhìn thấy chuyện thú vị, liền đi theo.

Từ lúc nhìn thấy nàng bẽ gãy cổ hai gã sai vặt, liền cảm thấy có hứng thú, một tiểu nữ tử xinh xắn như thể gió có thể cuốn đi, lại có thể trong nháy mắt giết hai gã sai vặt, thú vị phải không?

Hơn nữa nàng còn rất nhạy cảm, tuy rằng mãi đến tận bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của hắn, đã tốt hơn thủ vệ của phủ Thừa tướng rồi, dù sao mỗi lần hắn tới, đều chưa từng bị phát hiện.

“Vậy thì đi đến chỗ nào đó nói chuyện đi.” Phương Tử Khâm lạnh lùng mở miệng, trong lòng thầm nghĩ, hắn đã nhìn thấy bao nhiêu, theo dõi nàng từ lúc nào, nếu động thủ, có thể một tay giải quyết hắn không.

Phảng phất nhìn ra ý nghĩ của nàng, Túc Tích mở miệng “Bắt đầu từ cửa.”

Phương Tử Khâm thầm mắng một tiếng chết tiệt, người này biết quá nhiều, nhưng nếu hắn có thể theo dõi nàng từ ngoài cửa đến bây giờ, đủ để chứng minh nàng không phải là đối thủ của hắn.

“Tên.” Giọng nói lạnh lẽo giống như không phải muốn biết tên, mà là muốn đầu ngươi.

Phương Tử Khâm mặc kệ hắn, một khối băng lớn vạn năm, chỉ thiếu chút là kết băng có khí bay ra rồi.

Túc Tích đưa tay muốn kéo nàng, liền nhìn thấy tay nhỏ của nàng nhanh chóng phát động tấn công, đến thẳng cổ họng của hắn.

Mắt thấy sắp bóp chặt cổ họng của hắn, liền thấy cơ thể nam nhân trước mắt lóe lên, biến mất trước mắt nàng.

Còn chưa phản ứng lại, đột nhiên sau lưng có một vật thể lạnh lẽo tới gần, nàng liền bị người phía sau chặn lại yết hầu, phía sau truyền đến giọng nói lạnh như băng “Nữ nhân không nghe lời, mệnh không dài.”

Trong lòng Phương Tử Khâm rối rắm, tốc độ này thật nhanh, nàng không nghe lời, một cái trở tay liền đánh ra sau.

Sát thủ, từ trước đến giờ chính là không quan tâm đến sinh mệnh, chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ.

Túc Tích chỉ hơi nhíu mày lại, tay chặn lại yết hầu nàng thả ra, nếu không cái mạng nhỏ của nàng liền không còn.

“Ta rất thích.” Túc Tích lùi về sau, nhìn nữ tử nhỏ nhắn nhưng quật cường trước mặt.

“Thí, ai thèm ngươi thích.” Khuôn mặt của Phương Tử Khâm đỏ lên, thô tục nói, tốc độ công kích đương nhiên hạ xuống, nàng chưa từng được ai thổ lộ như vậy.

Ở hiện đại, trong tổ chức, ai dám thổ lộ với sát thủ khét tiếng, đối với bọn họ mà nói, chuyện này quả là giống như chết.

“Quá quật cường, cần phải dạy dỗ.” Túc Tích không thèm hơn thua, trực tiếp vật lộn với nàng.

Phương Tử Khâm phẫn nộ đỏ mặt, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều đến chỗ đòi mạng hắn, nhưng mỗi một chiêu đều bị hắn dễ dàng hóa giải, hơn nữa còn có cảm giác mèo chơi đùa con chuột.

Chết tiệt, cơ thể phế vật này, không thể tu luyện đấu khí kia thì thôi đi, còn yếu như vậy, mới mấy động tác mà thôi, liền có chút thở hồng hộc, hiện tại hại nàng bị một nam nhân vô danh đùa giỡn.

Túc Tích thấy chơi đủ rồi, áp sát người, một tay trói lại hai tay không an phận của nàng, một tay ôm lấy hông của nàng, đối diện với nàng, “Túc Tích.”

“???” Đầu Phương Tử Khâm đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn còn phẫn nộ giãy dụa, hiện tại nàng muốn làm một chuyện, chính là giết tên khốn kiếp này.

“Ngươi quá gầy.” Túc Tích cúi đầu, nhìn ngực nàng hơi nhô ra, lạnh lẽo mở miệng.

Thật sự rất gầy, tay ôm eo nàng, không có cảm giác tí thịt nào, trái lại chính là xương, tay quá gầy.