Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 10: Anh cho rằng tôi đã mang thai




Mỗi giây, mỗi phút chiếm hữu cô, anh đều muốn cô mở mắt nhìn mình. Anh muốn cô ghi nhớ tất cả sự giảo hoạt và lạnh lùng của anh, vìthế cả đời cô đều không thể quên được.

“Bản tin đặc biệt, con trưởng của chủ tịch tập đoàn Thái Hoàng - Lục Trạch Hi, bị nghi có dính líu đến việc cưỡng hiếp một thiếu nữ vị thành niên, đêm qua đã bị cơ quan cảnh sát bắt giữ. Thiếu nữ bị hại do bị ép dùng thuốc cấm với khối lượng lớn, đến nay vẫn trong tình trạng hôn mê, theo như bệnh viện tiết lộ, bệnh tình tương đối nguy hiểm. Vụ án này tuy còn đang trong giai đoạn thẩm tra, nhưng Lục Trạch Hi thân là cán bộ cấp cao của tập đoàn, trải qua vụ án lần này sẽ khiến tập đoàn Thái Hoàng gặp không ít ảnh hưởng bất lợi. Có chuyên gia cổ phiếu cho rằng, cổ phiếu Thái Hoàng hôm nay sẽ giảm mạnh. Điều này chắc chắn khiến Thái Hoàng đang bị Dịch Thiên tấn công lại càng thêm khó khăn...”.

Khi bản tin buổi sáng đưa đoạn tin này, Vị Hi đang ăn sáng cùng Như Phi trong quán ăn nhỏ tầng đưới.

Như Phi đầu tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu, nói với Vị Hi: “Bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu thế nào gọi là báo ứng kiếp này. Anh trai cậu cũng coi như đáng tội, nhưng người con gái đó thật đáng thương, không biết có thể cứu sống được không?”.

“Không cứu sống nổi…”. Vị Hi uống ngụm canh đậu, thấp giọng nói.

Sự chắc chắn của Vị Hi khiến Như Phi có phần kinh ngạc: “Vì sao?”.

“Thế giới này không có báo ứng kiếp này, chỉ có cạm bẫy được sắp đặt trước. Tội cưỡng dâm nhiều nhất từ ba đến bảy năm. Nhưng nếu vì thế mà dẫn tới cái chết của đối phương thìđó là trọng tội. Người sắp đặt màn kịch không phải muốn dạy dỗ anh ta mà muốn dồn anh ta vào chỗ chết. Người con gái này nếu được cứu sống: cái bẫy ấy còn có ý nghĩa gì?”.

Như Phi đột nhiên hiểu ra, hỏi cô, “Nguyễn Thiệu Nam, cậu nghi ngờ anh ta?”.

Vị Hi lắc đầu, “Không phải nghi ngờ, mình có thể khẳngđịnh. Lục Trạch Hi đích thực là tên súc sinh, nhưng anh ta không ngu. Anh ta có thủ đoạn, có đầu óc, khi nhỏ có thể trị người khác đến chết đi sống lại, bản thân trót lọt thoát tội. Lớn lên chắc càng cao tay hơn, sao bị người ta túm cho hiện nguyên hình? Cho dù anh ta nhất thời sơ ý, nhưng nhà họ Lục bao năm hô mưa gọi gió như vậy, giao thiệp rộng như vậy sao có thể để tin tức lộ ra nhanh như thế chứ?”.

Như Phi khẽ cười một tiếng, “Nguyễn Thiệu Nam, loại như anh trai cậu cũng có thể ngã ngựa dưới tay anh ta, quả thật anh ta rất có bản lĩnh”.

“Có lẽ, người ra tay không chỉ có mình anh ta”.

Như Phi nghĩ ngợi ba giây, rồi buột miệng, “Lăng Lạc Xuyên?”.

Vị Hi gật đầu, “Bọn họ hợp tác cùng có lợi. Bây giờ, giá cổ phiếu giảm mạnh, danh dự nhà họ Lục mất sạch, sợ rằng bọn họ đang mở champagne chúc mừng tại nhà ấy chứ”.

Như Phi lắc đầu: “Hai người này, thực sự... nhưng họ cũng quá tàn nhẫn, cô gái đó mới bao nhiêu tuổi? Chăng phải uổng phí làm bia đỡ đạn rồi ư?”.

“Thương trường là chiến trường không khói súng, nhưng đầy rẫy xác chết, cạm bẫy khắp nơi. Điều đó họ gọi là sự hi sinh của hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh binh lính đổi lấy thành công của một tướng soái…”. Vị Hi quay mặt nhìn tòa nhà Dịch Thiên cao vút tầng mây nơi xa, “Cậu xem, mấy tòa nhà cao tầng nguy nga lộng lẫy kia, bề ngoài rực rỡ đẹp đẽ, thực ra đều xây dựng trên hàng đống xương trắng”.

Như Phi quả thật không thể tin nổi, thở dài, “Ôi trời ạ, mình thực không thể tưởng tượng đây rốt cuộc là những người như thế nào?”.

Vị Hi cười một cái, nghiêm mặt nói, “Là người mà mình, cậu tuyệt đối không thể trêu vào”.

Nói tới đây, cô đột nhiên cảm thấy phần bụng quặn thắt.

“Cậu sao vậy? Sắc mặt kém quá”. Như Phi phát hiện ra cô khác lạ, lo lắng hỏi, “Buổi sáng thấy cậu ở trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày, không sao chứ?”.

“Không sao…”. Sắc mặt Vị Hi trắng bệch, toát mồ hôi,“Sáng nay hơi buồn nôn, có thể do ăn phải cái gì đó”.

“Có cần mình đưa cậu đến bệnh viện khám không?”.

Vị Hi xua tay, “Không cần, sáng nay mình có tiết, chiều tan học nếu vẫn khó chịu, tự mình sẽ đi. Yên tâm, mình có thểchịu được”.

Tiết học hôm nay dường như dài vô cùng, Vị Hi vẫn cảm thấy rất khó chịu, cố chịu đựng đến khi tan học. Cô thu dọn đồ đạc, khoác giá vẽ lên vai định rời đi thì Chu Hiểu Phàm tới vỗ vai cô, “Vị Hi, chủ nhiệm khoa muốn cậu qua một chút”.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Mình đoán có thể liên quan đến học bổng của cậu, cậu đi xem thì biết”.

Khi Vị Hi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm khoa, vẫn choáng váng, có lẽ cô thực sự cần phải đi bệnh viện, sắp tới cổng, cô còn đang tính ngồi xe bus nào tới bệnh viện vừa nhanh vừa tiết kiệm tiền.

“Vị Hi!”. Có người đang gọi cô.

Vị Hi quay đầu nhìn, dưới ánh mặt trời, một mĩ nhân trang điểm xinh đẹp đang đứng bên chiếc xe Maserati, vẫy tay với cô.

Vị Hi tự cười chế giễu mình, nghĩ tới cuộc đời hai mươi mốt năm của cô vô cùng vắng lặng đột nhiên lại trở nên bận rộn chen chúc như vậy. Người ngựa khắp các đường lần lượt đều xuất hiện, bạn vừa uống hết, tôi liền bưng canh lên[1], thật quá náo nhiệt.

[1] Câu này xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, sau này ám chỉ “thế sự biến đổi, nhân vật đổi thay”.

“Lâu rồi không gặp, chúng ta có thể nói chuyện không?”.

Cô có thể nói không không?

Địa điểm nói chuyện là một quán cà phê lộ thiên, Vị Hi nhìn người phụ nữ mặc đồ hiệu rực rỡ trước mặt, không cần nghi ngờ gì, cô ta vẫn đẹp như xưa.

“Vị Hi, chị đã bao lâu không gặp em rồi nhỉ? Em sống tốt không?”. Mĩ nhân cười không lộ hàm răng, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều.

Vị Hi gật đầu, “Em rất tốt”.

“Gần đây có đi thăm mộ mẹ em không?”.

“Hôm qua vừa đi rồi”. Vị Hi uống ngụm cà phê, rất đắng.

Mĩ nhân có phần kinh ngạc, “Nói như vậy, em đã biết rồi?”.

“Vâng, em đã biết. Nhân viên quản lí khu mộ đã nói không thấy tro của bà đâu. Em đã nhờ họ báo cảnh sát, đang đợi kết quả”. Vị Hi đặt cốc xuống, nhìn chị ta, “Hôm nay chị tới không phải tìm em hỏi han ân cần. Em còn có việc, chị vào chủ đề chính đi”.

“Ha, em vẫn như hồi nhỏ, vậy chị cũng không phí lời nữa. Chắc em đã nghe nói chuyện anh cả, chúng ta biết Nguyễn Thiệu Nam từng tìm em, cũng biết quan hệ giữa hai đứa. Nhà họ Lục bây giờ cần sự giúp đỡ của em, đương nhiên, cha đã nói, sẽ không để em làm công không. Chị nghĩ chị nói đã rõ ràng rồi nhỉ?”.

Vị Hi gật đầu, “Rất rõ ràng. Nhưng em vẫn không hiểu, chị tìm em làm gì?”.

Khóe miệng người đẹp chùng xuống, có phần không vui,“Em đang trêu chị đúng không? Nguyễn Thiệu Nam trị anh cả như vậy, anh ta căn bản chính là thay em báo thù. Nhà họ Lục bây giờ chỉ có em mới có thể giúp anh cả nói vài câu với anh ta, bảo anh ta đừng quá đáng, hơn nữa sau khi việc thành công cũng sẽ không xử tệ với em, điều này em cũng không muốn ư?”.

Vị Hi không nhịn được bật cười, “Hóa ra các người cho rằng tai họa ngồi tù của Lục Trạch Hi là do tôi thủ thỉ bên gối với anh ta ư? Thế thì quá coi trọng tôi rồi. Tôi lấy đâu ra tài đức có thể chi phối suy nghĩ của Nguyễn Thiệu Nam chứ? Lẽ nào các người đã quên, tôi cũng họ Lục. Theo lí mà nói, tôi cũng là kẻ thù của anh ta”.

“Vị Hi, em khác chúng ta. Nguyễn Thiệu Nam trước kia yêu thương em nhất, em nói một câu bằng người khác nói mười câu. Cho dù việc này không phải do em xui khiến, nhưng em cũng không thể thấy chết không cứu chứ!”. Người đẹp đột nhiên nắm tay Vị Hi, dường như muốn ủ ê sa lệ, “Coi như giúp chị đi, Vị Hi, rốt cuộc chúng ta là người một nhà mà”.

“Người một nhà?”. Vị Hi cảm thấy buồn cười, “Năm đó,hai tên súc sinh lôi tôi vào căn phòng tầng hầm…” .Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào cái người được gọi là chị gái này,“lột sạch quần áo tôi, chà đạp tôi, khi đó, chị gái, là ai đứng bên cười trên nỗi đau của người khác, thấy chết không cứu?”.

Như bị người khác tát thẳng vào mặt, người đẹp lập tức đỏmặt, cố cười, “Vị Hi, khi ấy chị nhất thời hồ đồ. Nhưng lúc đó mọi người đều còn nhỏ, không hiểu chuyện. Hơn nữa anh cả, anh hai chẳng qua chỉ đùa với em, cuối cùng em cũng chẳng sao mà, đúng không?”.

“Đùa?”. Vị Hi cười một cái, “Cũng đúng, đối với mấy người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác như các người mà nói, làm hại người khác chỉ như uống nước lạnh, giản đơn đến thế. Huống hồ, chúng ta còn chẳng cùng một mẹ sinh ra”.

Vị Hi rụt tay lại, vừa lấy ví tiền trong ba lô, vừa nói, “Tôi tuyệt đối tin rằng các người thực sự đã không có lối thoát nếu không sẽ không chạy tới tìm tôi. Nhưng các người tìm lầm người rồi. Tôi thể hiện sự cảm thông sâu sắc đối với cảnh ngộ của các người nhưng lực bất tòng tâm. Có điều, có điểm này tôi có thể bảo đảm.”

Vị Hi nhìn vào mắt chị ta mỉm cười, “Chính là Nguyễn Thiệu Nam, anh ta rất thích đùa. Anh ta còn rất thích chơi trò chơi, nhà họ Lục hiện nay đối với anh ta mà nói chính là chỗ giải trí thú vị bất ngờ, đầy hấp dẫn nhất. Trước khi anh ta hoàn toàn hủy hoại nhà họ Lục, các người chính là trò tiêu khiển của anh ta. Anh ta sẽ khiến các người thân bại danh liệt không xu dính túi! Bởi vì, đây chính là món nợ của nhà họ Lục với anh ta”.

Vị Hi nói xong, đặt tiền cà phê trên bàn, cầm ba lô đứng lên rời đi. Bản thân cô còn có một đống phiền toái chưa giải quyết căn bản không rảnh quan tâm người đẹp đã tái xanh mặt mày.

“Lục Vị Hi, đừng có cười trên sự đau khổ của người khác như vậy, mày tưởng mày có thể tự lo cho thân mình ư? Đừng quên, mày cũng họ Lục. Đợi anh ta trị chúng tao tới chết, cuối cùng sẽ tới lượt mày. Tao sẽ đợi xem, mày có kết cục tốt như thế nào!”.

Vị Hi dừng bước, quay đầu nhìn gương mặt phẫn nộ vì tuyệt vọng ấy, không hề tức giận, chỉ bình tĩnh. Vì cô biết người phụ nữ này đang trải qua một nỗi sợ hãi thâm căn cố đế,như hình với bóng, giống như cô từng trải qua trước đây, đồng thời bây giờ đang trải qua y như vậy.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể tự lo cho thân mình. Nhưng, bây giờ các người sợ hãi tới mức như vậy vẫn khiến tôi kinh ngạc. Còn nhớ hồi nhỏ, khi nhốt tôi trong căn phòng tầng hầm không thấy ánh sáng, mấy người từng nói gì không? Các người nói đây gọi là đóng cửa đánh chó. Vậy các người bây giờ giống cái gì? Cá chậu chim lồng ư? Khi các người làm bao điều ác, từng nghĩ có cái gọi là ác giả ác báo không?”.

Vị Hi không nhìn chị ta nữa, có điều, nghe tiếng cũng biết,bà chị gái xinh đẹp của cô đang khóc nức nở tuyệt vọng saulưng, sợ hãi đã khiến chị ta không còn quan tâm tới thể diện và tôn nghiêm nữa.

Hóa ra chỉ sợ hãi đã có thể khiến người ta rơi xuống tận bước này.

Vị Hi biết, bản thân không hề cười trên nỗi đau của người khác, vì chính cô cũng đang trong tai họa này.

Đi sai một bước, muôn kiếp không trở lại!

“Vị Hi, cho dù mày không giúp chúng tao, cho dù tao với anh cả, anh hai, cha, tất cả mọi người bọn tao đều tội đáng muôn chết, vậy em gái Ấu Hi của chúng ta? Mày cũng không quan tâm à?”.

Lưng Vị Hi cứng đờ nhưng cô đi thẳng không quay đầu lại.

Bụng dưới quặn đau dữ dội, bệnh viện...

Vị Hi không kịp đợi xe bus, vẫy tay gọi taxi. Khi ngồi trên xe, qua kính chiếu hậu, cô thấy sắc mặt trắng bệch như tuyết của mình.

Khi Vị Hi ra khỏi khoa phụ sản đã gọi điện cho Như Phi,muốn hỏi cô ấy lát nữa có thể đến đón cô không. Nhưng điện thoại bận nên cô đành ngồi đợi trong phòng nghỉ.

Đúng lúc ti vi trong phòng nghỉ đang phát lễ trao giải thưởng ngân hàng xuất sắc nhất năm, đây là vinh dự cao nhất trong ngành, những người giành được giải luôn là những nhân vật quan trọng đứng đầu giới tài chính.

Vị Hi còn đang nghĩ, năm nay ai giành được vòng nguyệt quế. Kết quả, một bóng dáng quen thuộc trên ti vi kèm theo tiếng vỗ tay như sấm và ánh đèn chớp lia lịa xuất hiện trong tầm mắt cô.

Vị Hi có phần hốt hoảng, nhìn chằm chằm vào ti vi. Tất cả âm thanh đột nhiên trở nên xa vời như đến từ thế giới khác.

Cô ngồi trong bệnh viện đông người qua lại, nhưng giống như đang ở hòn đảo đơn độc hoang vu. Tất cả mọi thứ xung quanh phút chốc trở nên ảm đạm, chỉ còn duy nhất mình anh,nụ cười nhạt, gương mặt sáng sủa, vẫn lãnh đạm như trước,đến nụ cười cũng chỉ hơi nhếch khóe môi, cao quý giống như một vị đế vương, có cảm giác nắm bắt được hết thảy.

Cô đã không còn nhớ dáng vẻ lần cuối cô thấy anh. Buổi sớm mệt mỏi và đau đớn ấy, khi cô tỉnh dậy, anh vẫn còn ngủ say, hít thở bên tai cô, xa như vậy mà lại gần đến thế...

Nhưng cô vẫn nhớ ngón tay, đường cong dịu dàng của đôi môi, hơi thở cuồng loạn, sức mạnh nóng bỏng của anh. Cô lại nhớ rất rõ ràng tất cả những thầm kín chua xót đêm đó. Cô không thể quên, cũng không cách nào quên nổi.

Cả đêm, chỉ cần cô thử trốn tránh, anh liền cưõng ép cô nhìn vào mắt anh. Mỗi giây, mỗi phút chiếm hữu cô, anh đều muốn cô mở mắt nhìn mình. Anh muốn cô ghi nhớ tất cả sự giảo hoạt và lạnh lùng của anh, vì thế cả đời cô đều không thểquên được.

Lại một trận đau kịch liệt dội lên, Vị Hi giống như hoa lê bị mưa bão vùi dập, từ từ tàn lụi, cuối cùng cả người cuộn tròn lại.

Chính lúc này, lễ trao giải đột nhiên xảy ra rối loạn.

Chỉ thấy Nguyễn Thiệu Nam đang phát biểu cảm nghĩ khinhận giải, Uông Đông Dương đột nhiên bước lên, ghé tai anh không biết nói gì. Ai ngờ, anh nghe xong mặt biến sắc. Vội nói câu “Xin lỗi” vào micro, không một câu giải thích liền cùng Uông Đông Dương vội vã rời đi.

Cả hội trường xôn xao!

Đây lại là truyền hình trực tiếp, hàng ngàn hàng vạn người xem còn anh cứ thế mà đi ư? Không một lời giải thích?

Tất cả mọi người ở đó đều nhìn nhau ngơ ngác, người dẫn chương trình đứng trên bục không biết làm thế nào. Đến Vị Hi ngồi trong bệnh viện cũng bị tình huống đột ngột này làm quên cả đau đớn.

Chuyện này là thế nào?

Người dẫn chương trình không hổ được đào tạo bài bản, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, nói vài lời đẹp đẽ xoa dịu, giới thiệu hoạt động tiếp theo. Nhưng rõ ràng, không khí trong hội trường đã không còn sôi nổi như trước, phóng viên và khách quý bàn bạc xôn xao, thậm chí rất nhiều bên truyền thông đã rời đi.

Đầu óc Vị Hi trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy việc này thật kì lạ, anh trước nay chưa bao giờ là người thiếu chừng mực đến vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì đây?

Đang nghĩ thì sảnh lớn bệnh viện xôn xao cả lên. Rất nhiều người tập trung ở cửa sảnh lớn, dường như đang xem cái gì. Sau đó, có một y tá nhỏ giọng kinh ngạc kêu lên, “Nguyễn Thiệu Nam!”.

Đùa sao?

Vị Hi kinh hoàng quay đầu lại, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn ti vi. Quả thật không dám tin, vừa còn trên ti vi, sao giống như gió vậy, trong nháy mắt liền nhảy tới bên cạnh cô.

Nguyễn Thiệu Nam túm lấy tay Vị Hi, xem ra anh vô cùng lo lắng, trán còn đổ mồ hôi, biểu hiện vô cùng sốt ruột, “VịHi, nghe anh nói, em không thể làm như vậy”.

Vị Hi chỉ ngơ ngẩn nhìn anh, còn chưa kịp định thần sau nỗi kinh hoàng. Người đàn ông này cho rằng cô không thèm chú ý đến, ngữ khí trở nên nghiêm khắc, “Cho dù người lớn làm sai, nhưng trẻ con vô tội!”.

“Trẻ con?”. Vị Hi lúc này mới hiểu, “Anh cho rằng tôi mang thai?”.

Người đàn ông vô cùng nghi hoặc: “Anh tưởng rằng em đến phá thai... không phải ư?”.

Vị Hi nhìn anh, quả thật dở khóc dở cười, “Anh Nguyễn, đến khoa phụ sản không nhất định để phá thai, cũng có thểkhám cái khác”.

“Cái khác?”. Nguyễn Thiệu Nam mơ hồ, không hiểu.

Vị Hi lắc lắc thuốc trong tay, “Ví dụ như đau bụng kinh…”.

Nguyễn Thiệu Nam lúc này mới hiểu, nặng nề thở phào một tiếng, sau đó phì cười nhìn Vị Hi, có lẽ bản thân cũng cảm thấy việc hôm nay quả thật quá hồ đồ.

Vị Hi nhìn ngây ngốc, từ khi quen nhau tới nay, cô thấy anh giống như ngọn đuốc sống, hoàn mĩ đến mức kín kẽ hoàn toàn. Chưa từng thấy cảm xúc anh biến đổi nhiều đến vậy trong thời gian ngắn như thế.

“Anh Nguyễn…”. Trợ lí Uông Đông Dương của anh bước lên nhắc nhở, “Phóng viên đã đi theo, chúng ta đi bằng cửa sau thôi”

Nguyễn Thiệu Nam đứng im, chỉ nắm chặt cánh tay Vị Hi, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Vị Hi đột nhiên hiểu ý đồ của anh, cô túm tay anh, gần như nhìn anh cầu xin, “Không được…”.

Nhưng người đàn ông này hình như đã quyết định, chẳng cử động, chỉ càng thêm siết chặt tay Vị Hi, giống như sợ cô chạy mất.

Vị Hi lo lắng đến mức sắp rớt nước mắt.

Cuối cùng vẫn là Uông Đông Dương biết cách cứu vãn, “Anh Nguyễn, nếu anh muốn công bố quan hệ với cô Lục, có thể chờ thời cơ khác. Nơi này, tình hình này, phóng viên nhất định sẽ viết linh tinh. Hơn nữa, cô Lục còn là sinh viên, sợ rằng không tốt đối với cô ấy…”.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn Vị Hi rồi mới buông lời, “Vậy đithôi”.

Sau khi ngồi trong xe, Vị Hi mới thở phào một hơi. Có thểdo căng thẳng, gương mặt trắng bệch của cô lại hơi hồng hào.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn biểu hiện nhẹ nhõm của cô, bất giác cười lạnh lùng, “Vui như vậy ư? Không phải dây dưa với anh trước mặt truyền thông lại khiến em vui như vậy ư?”.

Vị Hi sững sờ vì câu nói của anh, thấp giọng biện bạch,“Tôi không có ý đó...”.

Nhưng Nguyễn Thiệu Namdường như chẳng còn lòng dạ nào nghe cô giải thích, quay mặt sang hướng khác, để lại dáng nghiêng lạnh lùng cho cô.

Vị Hi thầm thở dài, lòng dạ người đàn ông này thực khiến người ta không đoán nổi, chỉ trong một phút liền trở mặt.

“Anh Nguyễn, đi đâu ạ?”. Tài xế hỏi.

Nguyễn Thiệu Nam nghĩ một chút, nhìn Vị Hi, rất lịch sự hỏi, “Anh đói rồi, đi ăn với anh nhé, có được không?”.

Vị Hi gật đầu, “Được”. Cô nghĩ một một lát rồi lại nói,“Thực ra anh không cần khách sáo như vậy”.

Nguyễn Thiệu Nam không nói gì nữa, nhiệt độ trong xedường như hạ thấp xuống ngưỡng đóng băng. Tài xế suy nghĩchu đáo bèn bật nhạc như muốn làm dịu không khí một chút.

Âm nhạc dịu dàng khiến tâm trạng con người dễ chịu hơn. Các môn nghệ thuật đều kết nối với nhau, người yêu thích mĩ thuật gần như không có ai không yêu âm nhạc.

Vị Hi có phần thanh thản dễ chịu, cô nhớ tới chiếc máy ghiâm Như Phi mới mua, nói thẳng ra âm nhạc hay hơn nữa phát ra từ thứ rẻ tiền cũng như tiếng bật bông mà thôi.

Vì vậy, có tiền thật tốt, đến âm nhạc cũng vô cùng êm tai.

Đột nhiên cô nhớ ra vài chuyện, thế là quay mặt sang hỏi người đàn ông bên cạnh, “Sao anh biết tôi trong viện? Anh phái người theo dõi tôi à?”.

Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam chùng xuống, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không muốn để ý đến cô, “Anh muốn hiểu đó là bảo vệ hơn”.

“Thực ra anh không cần căng thẳng như vậy. Nếu mang thai thật tôi sẽ nói cho anh biết”. Vị Hi nói.

“Thật chứ?”. Nguyễn Thiệu Nam nghiêng mặt nhìn cô.

Vị Hi cười, “Giả đấy. Như anh dự đoán, tôi sẽ phá đi mà không nói một tiếng”.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, vặn cằm cô, hơi thởnóng bỏng có thể đốt cháy thần kinh của người khác. Rít qua kẽ răng, anh nói: “Đến nghĩ em cũng đừng nghĩ tới.