Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 89: Thế giới này thật huyền huyễn (1)




“Khụ khụ!” Tiếng ho khan vang lên, cả hội trường khôi phục yên tĩnh.

Ánh mắt Hà lão sắc bén nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều lặng ngắt như tờ mới mỉm cười lên tiếng: “Tốt, từng người các ngươi đều tiến vào tái tràng (đấu trường), ta sẽ tuyên bố quy tắc trận tỷ thí đầu tiên.”

Mọi người nghe vậy, lần lượt đi vào tái tràng.

“Trận đầu tỷ thí rất đơn giản, là phân biệt dược liệu, ở đây ta đã chuẩn bị sẵn cho mỗi người không ít dược liệu, các ngươi chỉ cần viết ra năm loại dược tính cùng đan phương luyện chế đan dược, thời gian là một nén nhang, nếu trong thời gian một nén nhang mà chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị loại, được rồi, tỷ thí bắt đầu.”

Nói xong, Hà lão nhắm mắt dưỡng thần, lập tức có người thắp một nén nhang, hương nhang bay vào chóp mũi, tất cả mọi người có cảm giác buồn ngủ.

Trong lòng mọi người rất kinh ngạc, đại khái trong nhang này có trầm miên hương có thể khiến người ngửi tiến vào mộng đẹp, xem ra trận tỷ thí này không chỉ so về dược tính mà còn rèn luyện ý chí bọn họ.

Ngay tức khắc có người hung hăng nhéo đùi mình một cái, cưỡng chế cơn buồn ngủ.

Nhưng trong số những người ở đây, chỉ có bốn người vẫn duy trì được tinh thần tỉnh táo...

Hai người trong số đó là Mộ Như Nguyệt và Tần Phi Vân, còn có một thiếu niên thanh tú, thiếu niên kia giống như tùng trúc đứng thẳng, con ngươi sáng ngời trước sau vẫn nhìn dược liệu trước mắt.

Nếu phải dùng từ gì để hình dung thiếu niên kia, chính là nhìn hắn giống như nhìn thấy một thế giới non xanh nước biếc, lại như thanh trúc, đẹp làm người ta không khỏi ghé mắt nhìn.

“Tần gia Tần Phi Vân và tôn tử của hội trưởng có thể chống cự lại trầm miên hương thì không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua còn hai người kia là lai lịch gì? Chẳng lẽ sẽ trở thành hắc mã của đại hội lần này?”

Hỏa lão nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu, ánh mắt đảo qua Mộ Như Nguyệt, sau đó dừng lại ở nam nhân mặc hắc bào cách đó không xa. Không biết vì sao khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng hắn có chút không thoải mái.

“Vì sao trên người nam nhân này có loại hơi thở khiến ta thật không thoải mái? Xem ra phải cho người tra lai lịch của hắn.”

Cũng không nghĩ nhiều nữa, hỏa lão thu hồi ánh mắt, đôi mắt mang ý cười nhìn nhóm người trẻ tuổi phía dưới.

“Nha đầu kia cũng không phải nhân vật đơn giản, có thể chống cự lại trầm miên hương đã chứng tỏ tinh thần lực của nàng không tồi, một nhân đan trung cấp? Ha ha, xem ra trận tỷ thí này ngày càng có ý tứ.”

Mà hắn, cũng càng ngày càng mong đợi...

“Xong.” Tần Phi Vân buông bút trong tay, đi về hướng ba vị trọng tài, cung kính đưa bài thi của mình lên, “Ba vị trưởng lão, đây là đáp án của ta.”

“Thì ra là Tần Phi Vân a”, Hà lão hơi mỉm cười, “Để đáp án đó rồi lui xuống đi.”

“Vâng, Hà lão.”Tần Phi Vân chậm rãi lui xuống. Chẳng qua nàng nộp bài trước tiên làm cho phía dưới nghị luận ầm ĩ.

“Là Tần Phi Vân a, tốc độ thật mau, phỏng chừng quán quân lần này cũng là nàng đi.”

“Ha ha, đừng quên còn có thanh ngọc công tử, thanh ngọc công tử là tôn tử của hội trưởng đại nhân, chắc chắn thực lực không thể coi thường.”

“Mặc kệ thế nào, so về tốc độ vẫn là Tần gia Tần Phi Vân chiếm ưu thế.”

Trong lúc mọi người còn đang nhao nhao nghị luận, những người khác cũng lần lượt nộp bài thi.

Thanh ngọc công tử cầm bài thi trong tay đi lên phía trước, trên khuôn mặt thanh tú mang ý cười nhàn nhạt, hắn gật đầu với ba người rồi lui xuống, hiện giờ cũng chỉ còn một vài người chưa nộp bài thi...