Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 526: Đại hội tiên y (5)




Hận?

Sao hắn có thể không hận?

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh năm đó, trong lòng hắn liền dâng lên nỗi hận khắc cốt ghi tâm, vì vậy nên hắn mới quyết chí tự cường, nhưng thời gian hắn gia nhập Dược tông tương đối ngắn cho nên vẫn chưa có được thành tựu gì, bất đắc dĩ mới muốn đầu cơ trục lợi.

Thời điểm Mộ Như Nguyệt biến hắn thành con rối cũng không xóa đi ký ức của hắn, cho nên hắn không quên quá khứ của mình....

"Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện Dược tông sẽ rất dễ tra ra Đan tháp không phải thế lực của ngươi?"

Chí Thiên nao nao, xấu hổ cúi đầu: "Là ta vì báo thù rửa hận mà lạc tâm trí, làm ra chuyện lỗ mãng như vậy, cũng may chủ nhân xuất hiện cứu ta thoát khỏi sai lầm."

Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, cứu hắn thoát khỏi sai lầm? Hình như nàng cũng không làm chuyện vĩ đại như vậy đi...

"Tổng hợp tình huống Tiên Y Môn và tứ đại thế lực một chút, ngày mai đưa đến Đan tháp cho ta, sau đó không còn chuyện của ngươi nữa."

Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, quay đầu nhìn Viêm Tẫn: "Chúng ta đi thôi."

Viêm Tẫn gật gật đầu, ánh mắt khí phách đảo qua Chí Thiên, khẽ cong khóe môi, xem ra con rối này rất hữu dụng...

Sau khi trở lại Đan tháp, Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy nam nhân đứng bên cửa sổ đợi nàng, chuyện đêm nay nàng không nói với Vô Trần mà kêu Viêm Tẫn hỗ trợ, cho nên nam nhân này rõ ràng không vui, ánh mắt nhìn nàng mang theo ai oán cùng ủy khuất, giống như bị người ta vứt bỏ...

Bất quá, chờ đến sáng hôm sau Mộ Như Nguyệt lưng mỏi eo đau không dậy nổi, thật không biết vì sao Dạ Vô Trần tinh lực cường hãn như vậy, chẳng lẽ là vì thực lực?

Rất có khả năng...

Hôm sau, cùng Tiêu lão gia chủ về Tiêu gia nhận tổ quy tông xong, Mộ Như Nguyệt trở lại Đan tháp, nếu có Tiêu gia che chở, vậy bọn hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì...

Thời điểm nàng trở lại Đan tháp liền nhìn thấy một vẻ mặt cổ quái khiến Mộ Như Nguyệt rất khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì?""Tháp chủ", ánh mắt Vu Sơn cổ quái nhìn nàng, nói, "Có người tìm ngươi."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía khuôn mặt cương nghị kia, lúc này mới hiểu rõ vì sao bọn họ dùng ánh mắt cổ quái như vậy nhìn mình.

"Chủ nhân!" Chí Thiên nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, trong lòng vui vẻ, vội vàng tiến lên nói: "Đây là tư liệu ngươi muốn, ta đã chuẩn bị tốt."

"Ân." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, tiện tay cầm lấy, nói: "Không còn chuyện gì nữa, ngươi ra ngoài đi."

Chí Thiên hơi sửng sốt, ủy khuất nhìn nàng: "Chủ nhân, ngươi muốn vứt bỏ ta sao?"

Không thể không nói, dung mạo Chí Thiên cũng không tệ lắm, ngũ quan như đao khắc, cương nghị anh tuấn, phối hợp với cái biểu tình kia thật câu dẫn, bất quá Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp nói gì, Chí Thiên đã bị một bàn tay nhấc lên, hung hăng ném ra ngoài cửa.

Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm, mắt tím lạnh lẽo nhìn Chí Thiên, sau đó quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, lúc nhìn nữ tử, sắc mặt hắn mới hòa hoãn lại.

Nhưng khi những người khác rõ ràng còn chưa kịp phản ứng....

Hôm qua Mộ Như Nguyệt nói bọn họ không cần nhúng tay, nàng sẽ giải quyết chuyện này, mọi người đều cho rằng nàng đêm hôm khuya khoắt đi giết người diệt khẩu, làm thế nào cũng không ngờ đệ tử Dược tông lại xưng nàng là chủ nhân?

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?