Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 489: Uy hiếp (4)




Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Tam gia sắc mặt tái nhợt: "Ta đã nói rồi, bất kì người nào đụng đến đại ca ta đều chỉ có một kết cục!"

Đó chính là... chết!

Tiêu Tam gia run rẩy, Diêu Kinh cũng không thoát nạn được, hắn làm sao có thể cầu những người này buông tha mình?

Xong rồi...

Hoàn toàn xong rồi.

Hắn làm cái gì không tốt, một hai muốn đưa nam nhân của tiểu thư dòng chính Diêu gia cho người khác?

Đám trưởng lão Tiêu gia đều theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Bọn họ còn không tính đối địch với Diêu gia.

Còn Tiêu Tam gia, để hắn tự sinh tự diệt là tốt nhất...

Mộ Như Nguyệt rút trường kiếm ra, một cơn cuồng phong xẹt qua không trung đánh về phía Tiêu Tam gia làm hắn văng ra ngoài.

Phanh!

Thân thể hắn đập vào cái bàn, cái bàn lập tức vỡ đôi.

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hoảng sợ nhìn bạch y nữ tử đi về phía mình, trái tim hung hăng run rẩy.

Nỗi tuyệt vọng đè nặng trong lòng hắn, làm hô hấp cũng trở nên khó khăn. Hiện giờ Tiêu Tam gia không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ muốn sống thôi....

Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi tới.

Sát khí tăng lên theo mỗi bước đi, bạch y nhẹ phất, tóc đen tung bay.

"Không!"

Khóe mắt Tiêu Tam gia như muốn nứt ra, đang định cầu xin tha thứ, đúng lúc này, một thân ảnh từ ngoài cửa vọt vào, phụt một tiếng, trường kiếm đâm vào tim hắn...

Toàn thân hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, trái tim chìm vào đáy cốc, tuyệt vọng mà thống khổ hét lên: "Tĩnh Nhi, ngươi..."

Tiêu Tam gia từ từ nhắm mắt lại, thậm chí không rõ vì sao nữ nhi mình yêu thương nhất lại ra tay giết hắn...

Đám người Tiêu gia cũng ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin nhìn thiếu nữ bỗng dưng xuất hiện.

Nhìn thi thể trước mắt, sắc mặt Tiêu Tĩnh âm trầm, hai mắt lâp lòe ánh sáng không rõ: "Phụ thân, đừng tưởng rằng ta không biết những chuyện ngươi làm, cái chết của mẫu thân năm đó, ngươi không thể thoát khỏi liên quan."

Tiêu Tĩnh nhẹ nhàng rút trường kiếm ra, dung nhan đáng yêu lại nở nụ cười xinh đẹp, quay đầu về phía Mộ Như Nguyệt, ngọt ngào nói: "Ngươi chính là hậu nhân của Tiêu Vân? Lần trước ta có nhìn thấy ngươi nhưng không có thời gian nói chuyện, phụ thân ta làm việc quả thật quá đáng, hiện tại ta đã giết hắn, cũng coi như chuộc tội, hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho Tiêu gia."

Lời thiếu nữ nói rất đúng lý hợp tình, nhưng lại khiến Mộ Như Nguyệt cảm thấy rất không thoải mái, bản thân nàng cũng không biết tại sao lại có cảm giác này.

Thật giống như nơi nào đó trong lòng nàng bài xích nàng tới gần...

"Nể mặt Tiêu Bạch Hiên, chỉ cần Tiêu gia không phạm ta, ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng nếu có người dám gây phiền toái cho Đan tháp, Mộ Như Nguyệt ta cũng không ngại phiền phức!"

Dứt lời, nàng xoay người, ngẩng đầu nhìn không trung, nói: "Đại ca hẳn là đã tỉnh rồi, không, bây giờ nên gọi là đại tẩu, chúng ta đi thôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Vân Thanh đỏ bừng, ngượng ngùng liếc mắt Mộ Như Nguyệt: "Ta còn không phải đại tẩu ngươi đâu."

"Các ngươi đã phát sinh quan hệ rồi, sao còn không phải?" Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, cười nói.

"Loại chuyện này ở chỗ chúng ta không phải rất bình thường sao?"

Nàng là người khá bảo thủ, trước nay chưa từng thất thân, có thể nói đây là lần đầu tiên trong hai đời làm người của nàng....