Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 442: Huynh muội gặp lại (9)




Ngoài của lớn Tiêu gia.

Mộ Như Nguyệt đứng trước cửa, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn Tiêu gia, nhưng nàng còn chưa kịp tiến lên đã bị một thanh trường thương ngăn cản.

"Đứng lại!"

Thị vệ lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử trước mắt, lạnh giọng nói: "Nơi này là Tiêu gia, không phải tạp vụ hạ nhân nào cũng có thể vào!"

"Ta tới tìm người", Mộ Như Nguyệt nâng mắt, nhàn nhạt nói, "Không biết Tiêu Phong có ở đây hay không?"

"Tiêu Phong?" Thị vệ sửng sốt, cười lạnh nói, "Xin lỗi, nơi này không có người tên Tiêu Phong!"

Không có?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, trầm tư.

Lão nhân kia hẳn là không lừa mình, nhưng sao đại ca lại không có ở Tiêu gia?

Nàng ngẩng đầu nhìn thị vệ trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia sáng: "Tiêu Phong thật sự không ở đây?"

"Đúng vậy!" Thị vệ mất kiên nhẫn phất phất tay, "Ta nói không có là không có, ngươi vẫn nên đi mau đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"

Tam gia đã sớm phân phó, nếu có ai tới tìm Tiêu Phong đều phải chặn ngoài cửa.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, từ biểu tình của tên thị vệ nàng có thể nhìn ra đại ca nhất định ở Tiêu gia. Vậy vì sao hắn lại nói dối? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút nôn nóng: "Tránh ra cho ta!"

"Ngươi lại dám kêu ta tránh ra? Nơi này là địa bàn Tiêu gia, không có chỗ cho ngươi làm càn!"

"Cút!"

Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, nàng nâng tay lên chém ra một luồng khí, thị về bỗng ngã vào trong sân, sắc mặt xanh mét trừng Mộ Như Nguyệt.

Nàng không hề do dự bước nhanh vào Tiêu gia, sắc mặt nóng vội.

"Người tới, người mau tới, có người xông vào Tiêu gia!"

Thị vệ chưa dứt lời, một đoàn người đã từ bên trong chạy tới. Dẫn đầu đám người là một nam nhân trung niên, thần sắc cực kì lãnh lệ, ánh mắt âm hiểm đảo qua sân một lượt, sau đó dừng trên người Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi là ai? Cũng dám đả thương người Tiêu gia?"

Tiêu Tam gia phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Hôm nay hắn bị Tiêu Bạch Hiên chọc tức, dĩ nhiên cần một nơi để trút giận, bây giờ còn có người không muốn sống xông tới.

"Tiêu Phong ở đâu?" Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn Tiêu Tam gia, sát khí trên người phát ra, "Có phải hắn xảy ra chuyện gì hay không?"

Nếu hắn có chuyện gì, vậy nàng không ngại khiến những người này chôn cùng.

"Tiêu Phong?" Tiêu Tam gia ngẩn ra, cười lạnh, "Ngươi có quan hệ gì với Tiêu Phong?"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Tiêu Tam gia: "Tiêu Như Nguyệt."

"Tiêu Như Nguyệt, ngươi cũng họ Tiêu?"

"Không sai, ta là muội muội của Tiêu Phong, hắn rốt cuộc đang ở đâu?"

Tiêu Tam gia hồi phục tinh thần, nở nụ cười khinh miệt: "Thì ra ngươi cũng là hậu nhân của phế vật Tiêu Vân kia, cái phế vật kia đã sớm bị trục xuất ra khỏi Tiêu gia, ai cho phép các ngươi tiến vào Tiêu gia? Vị cô nương này, thật ngại quá, ngạch cửa Tiêu gia chúng ta quá cao, ngươi không thể bước vào, cho nên, mời ngươi rời đi đi, ta có thể coi như chưa hề gặp ngươi, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí..."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, chẳng lẽ đại ca thật sự xảy ra chuyện? Trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, quát lớn: "Cút ngay!"

Tiêu Tam gia cười lạnh một tiếng: "Cô nương, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Vậy cũng đừng trách ta, người tới, quăng nàng ra ngoài cho ta."

Tiêu Phong thì thôi, có phụ thân che chở hắn, nhưng không phải ai cũng có thể trèo lên đùi Tiêu gia...