Xong rồi, hết thảy đều xong rồi!
Vẻ mặt Mộ Đình Nhi tuyệt vọng,
cổ họng chua xót, đến bây giờ nàng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì,
vì sao mình sẽ không tự chủ được mà nói ra những lời như vậy.
“Đình Nhi, ta nhất định sẽ tra chuyện này cho ngươi một công đạo.” Dạ Thiên
Phong thương tiếc nhìn nữ tử mảnh mai trong ngực, thầm hạ quyết tâm nhất định phải tìm ra người phía sau màn.
Hắn chậm rãi buông thân thể mềm mại của nàng ra, ngước mắt nhìn Mộ Tình đang xanh mặt đứng một bên, nói: “Mộ gia chủ, tỷ thí còn phải tiếp tục, phiền ngươi mang Đình Nhi
trở về nghỉ ngơi, trận thi đấu thứ hai sẽ cử hành vào ba ngày sau, tin
tưởng lúc đó Đình Nhi đã khôi phục lại nhất định có thể đạt được quán
quân lần này.”
Ba ngày, là hắn cho Mộ Đình Nhi thời gian khôi phục.
Dạ Thiên Phong hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộ Như Nguyệt,
cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh, dù thế nào hắn cũng không tin chuyện
này không liên quan đến Mộ Như Nguyệt.
“Thế tử...” Mộ Đình Nhi
cầm chặt tay Dạ Thiên Phong, ánh mắt khẩn cầu, nàng hi vọng khi mình
thống khổ nhất có nam nhân mình yêu ở bên cạnh bầu bạn.
Nhưng mà Dạ Thiên Phong lại đẩy tay nàng ra.
Trong khoảnh khắc đó, tâm nàng rơi vào đáy cốc, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa lệ quang.
“Đình Nhi, chờ sau khi tỷ thí kết thúc ta sẽ đến thăm nàng.” Dạ Thiên Phong
cười cười, dung nhan tuấn mỹ nhu hòa, ôn nhu, nhưng mà tâm Mộ Đình Nhi
vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lòng thế tử điện hạ, vẫn là chính sự quan trọng hơn, tới thời điểm này trong lòng hắn vẫn chỉ nghĩ tới trận thi đấu này...
Nuốt sự chua xót trong cổ họng xuống, Mộ Đình Nhi cười gượng ép: “Thế tử điện hạ, Đình Nhi hiểu rồi.”
Cho dù nàng không cam lòng cũng không thể biểu hiện ra, chỉ vì thế tử điện hạ không thích nữ nhân không hiểu lý lẽ.
“Hừ!” Mộ Tình phất ống tay áo, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt tươi cười của Mộ
Như Nguyệt, kéo cánh tay Mộ Đình Nhi, nói: “Đình Nhi, Tuyết Nhi, chúng
ta trở về thôi.”
Hắn không hề nhắc tới Mộ Như Nguyệt.
Gió nhẹ phất qua, lá cây rậm rạp che khuất một thân trường bào nguyệt sắc.
Nam nhân nghiêng người dựa trên đại thụ, mặt nạ bạc che đi khuôn mặt chỉ lộ một đôi mắt thâm thúy cùng đường cong khóe môi duyên dáng.
Ánh
mắt hắn nhìn về phía nữ tử như tùng trúc trên võ đài, khóe miệng cong
lên một vòng cung tà mị, một màn vừa rồi có lẽ người khác không phát
hiện nhưng hắn lại thấy rõ ràng.
Khi ánh mắt hắn chuyển qua hướng cha con Mộ Tình, con ngươi trầm xuống, lẩm bẩm: “Xem ra vận số Mộ gia
đã tận, bất quá Mộ Như Nguyệt này đúng là thú vị, không biết nàng có thể mang đến cho ta bao nhiêu chờ mong.”
Đầu ngón tay thon dài xẹt
qua môi mỏng, nam nhân tươi cười càng thêm tà mị, có lẽ nàng sẽ là một
tai họa của đại lục này...Phòng khách Mộ gia, sắc mặt Mộ Tình âm trầm,
lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt đi từ ngoài cửa vào, hung hăng đập bàn,
giận dữ hét: “Mộ Như Nguyệt, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi khựng lại, lúc này mới nhìn thấy Mộ Tình và Mộ Y Tuyết ở sảnh chính, khóe môi giương lên: “Nói cái gì?”
“Láo
xược!” Ánh mắt Mộ Tình càng thêm thâm trầm tựa như một thanh kiếm sắc
bén chĩa thẳng vào Mộ Như Nguyệt, “Thực lực của ngươi vì sao đạt đến cấp ba, không nên cho ta một lời giải thích sao?”