Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 259: Đêm động phòng hoa chúc (3)




"Ngọc Nhi, chuyện năm đó đã qua lâu rồi, không biết ngươi còn trách sư phụ không? Lúc ấy tuy ngươi không phải đan dược sư nhưng ngươi là đệ tử sư phụ thương yêu nhất, năm đó Tiêu gia lại có tình cảnh như vậy, ta muốn để ngươi trở thành tông chủ dược tông, rồi tìm một con rể tới ở rể, không muốn để ngươi đi Tiêu gia chịu khổ."

Việc Tiêu gia bức bách Tiêu Thiên Vũ nạp thiếp hắn cũng có nghe nói, nhưng đây là con đường chính đồ nhi lựa chọn, cuối cùng hắn vẫn tôn trọng quyết định của nàng.

Có điều, càng nghe chuyện càng thương tâm, dứt khoát không tìm hiểu tin tức về nàng nữa, đương nhiên cũng không biết chuyện Mộ Như Nguyệt bị Nam Cung gia bắt đi, nếu không dựa vào tính cách của hắn nhất định sẽ không nhịn được, đoạt Ngọc Nhi đem về dược tông, sau đó lại đi diệt Nam Cung gia kia.

Ở dược tông nàng có thể nhận được sự bảo hộ tốt nhất, mà không phải chịu khổ như ở Tiêu gia...

Hốc mắt Thánh Nguyệt phu nhân đỏ lên, ủy khuất nhiều năm qua nhất thời dâng trào, nghĩ tới những chuyện đã trải qua, nàng thật muốn nhào vào lòng đan tôn giả khóc lớn một trận.

"Sư phụ, sao Ngọc Nhi có thể trách ngươi chứ? Ngọc Nhi rất áy náy với ngươi, năm đó không nghe lời sư phụ, quyết định gả vào Tiêu gia, nhưng cả đời Ngọc Nhi không oán không hối, có thể gặp được phu quân, còn có được ba đứa con như thế, cuộc đời Ngọc Nhi đã không còn gì phải tiếc nuối, từ trước đến nay ta chưa từng hối hận đã gả cho phu quân, dù lúc đầu tình cảnh khó khăn, phu quân cũng không bỏ rơi ta, không tiếc vì ta mà phản kháng lại gia tộc."

Đan tôn giả hài lòng nở nụ cười, sau khi hắn đến Tiêu gia liền thăm hỏi tình huống của gia tộc này, biết Tiêu Thiên Vũ cả đời không nạp thiếp, cũng coi như không phụ tình cảm Ngọc Nhi dành cho hắn.

Bất quá vì hắn bế quan không ra ngoài, lại không tìm hiểu tin tức về Thánh Nguyệt phu nhân, cho nên cũng không biết hiện giờ nàng đã trở thành người cai quản Thánh cảnh.

Đồ nhi của đan tôn giả hắn, sao có thể là người thường?

"Ngọc Nhi, ngươi sinh được một nữ nhi tốt", đan tôn giả cười khổ, "Nha đầu Nguyệt Nhi kia không những chữa khỏi bệnh cho Thanh Sơ, thực lực còn đạt cấp ngụy thiên phú, lúc biết được trong lòng ta cũng rất khiếp sợ, thật hâm mộ ngươi có được một nữ nhi tốt như vậy a."

Tĩnh lặng....

Toàn bộ hỉ đường đều yên tĩnh quỷ dị.

Đan tôn giả vừa dứt lời, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều choáng váng nơi không nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt già nua, lôi thôi của đan tôn giả.

Đặc biệt là cha con Ngô Hâm đã hối hận xanh cả ruột.

Nếu cho bọn hắn một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không ghét bỏ Tiêu Phong, nếu có thể lập mối quan hệ với Tiêu gia, cho dù Tiêu Phong có là phế vật cũng đáng...

Lúc này, trong phòng tân hôn, Dạ Vô Trần xốc khăn hỉ màu đỏ lên, nhìn thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc trước mặt, nở nụ cười tà mị: "Nguyệt Nhi, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau."

Hắn đợi ngày này đã lâu lắm....

Ánh mắt dõi theo thân ảnh thiếu nữ, yết hầu nam nhân nhộn nhạo, một cỗ cảm giác khô nóng lan truyền khắp toàn thân, trời biết hắn chờ đợi một đêm này đã bao lâu rồi, vì tôn trọng nàng cho nên hắn không muốn khiến nàng thất thân trước khi thành hôn, hiện giờ, hắn rốt cuộc không kịp chờ nữa...

"Nguyệt Nhi", thanh âm nam nhân ấm ách khàn khàn, ánh mắt nhu tình nhìn nữ nhân bên cạnh, nụ cười trên môi càng thêm tà mị, vẻ mặt chuyên chú, nghiêm túc nói: "Ngươi là nữ nhân đầu tiên của Dạ Vô Trần, cũng sẽ là nữ nhân cuối cùng của ta."

Đây là lời cam đoan của hắn đối với nàng, cam đoan một đời một kiếp...