Editor: Tường An
Trong lúc mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, một thanh âm tức muốn hộc máu từ phía xa truyền đến, giống như tiếng sấm đánh vào tai mọi người...
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao có thể ngăn cản ta đột phá?"
Rồng bay cánh vàng tức đỏ mắt, hung tàn nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Hắn cảm giác, chính trận pháp của nữ nhân này đã làm nó không thể đột phá.
Trời biết, vì lần đột phá này, nó mất bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị, dùng vô số tinh thạch của rồng bay hai cánh, chính vì muốn tìm Ma long báo thù.
Vậy mà bây giờ lại bị nữ tử nhân loại này phá hỏng...
Làm sao nó không buồn bực cho được!
"Nữ nhân đáng chết, ta muốn giết ngươi!!!"
Rống!
Rồng bay cánh vàng bay vọt lên, thân thể hóa thành một đạo kim quang bắn về phía Mộ Như Nguyệt...
"Đại nhân, cẩn thận!"
Lam Tụng vừa hồi phục tinh thần lại bị một màn này dọa sợ, vội vàng la lớn.
Nhưng đã không còn kịp nữa!
Tốc độ rồng bay cánh vàng quá nhanh, Lam Tụng vừa dứt lời, nó đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, thân thể khổng lồ hóa thành một nam nhân cao lớn, tóc vàng kim bào, nổi bật trong bóng tối.
Trong tay hắn là một trường mâu bằng vàng bén nhọn, nhắm ngay cổ họng Mộ Như Nguyệt, khóe miệng nhếch lên ý cười tàn nhẫn, sau đó toàn thân sát khí đâm về phía đối phương...
Đừng nói Lam Tụng, ngay cả những người khác tim đều muốn vọt lên cổ.
Tuy nói rồng bay cánh vàng chưa đột phá, nhưng cũng không phải nhân vật Mộ Như Nguyệt có thể thắng được, cho nên có thể tưởng tượng tình cảnh nữ rử trẻ tuổi ngã trong vũng máu...
Có lẽ vì Mộ Như Nguyệt vừa mới cứu mạng bọn họ, lúc này mọi người đều hi vọng nàng có thể tránh thoát một chiêu này...
Đáng tiếc, rồng bay cánh vàng cách nàng quá gần, nàng căn bản không đủ thời gian né tránh.
Phương pháp duy nhất hiện tại là tiến vào đan thư!
Nhưng như vậy, bí mật đan thư sẽ bại lộ trước mặt mọi người...
Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt khẽ thở dài, nếu thật sự bất đắc dĩ thì cũng chỉ có thể làm như vậy, dù sao tính mạng là quan trọng nhất...
Thời điểm mọi người cho rằng Mộ Như Nguyệt hẳn phải chết thì trên bầu trời truyền đến hơi thở cường hãn, oanh một tiếng, đánh vào ngực rồng bay cánh vàng.
Hắn lập tức lui lại vài bước, phun một ngụm máu tươi, nhưng căn bản không kịp kiểm tra thương thế, vội vàng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn cự long màu đen trên không trung.
"Đó là..."
Mọi người ngửa đầu nhìn lên, giữa bầu trời giăng đầy mây đen là một con cự long màu đen khổng lồ che phủ cả không trung.
Chẳng qua, khiến người ta kinh ngạc chính là thiếu niên đứng trên lưng cự long.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ yêu tà như thế, tựa ma tựa thần đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, tiếp nhận mọi người kính ngưỡng cúng bái.
Hồng y như máu, mỹ đến mức yêu nghiệt, kinh tâm động phách, quanh thân hắn phảng phất như có vô số đóa hoa bỉ ngạn yêu dị nở rộ, quả thật là điên đảo chúng sinh.
Mái tóc bạc không hề tạo cảm giác không thích hợp, ngược lại càng làm người ta kinh diễm...
Ở đây cũng có không ít nữ tử trẻ tuổi, thời điểm nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ như vậy đều cảm giác hít thở không thông...