Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1497: Một nhà đoàn tụ (1)




Editor: Tường An

Trên núi Thiên La, mọi người châu đầu ghé tai bàn luận sôi nổi thì đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh...

Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về một phía, vừa thấy rõ người đang đi đến, tất cả bất giác lộ vẻ khinh thường.

"Kia không phải Lam phủ Lam Tụng sao, nghe nói hắn bị một nữ nhân đánh bại, không những phải chắp tay dâng phủ lĩnh chủ ra, mà còn cam tâm tình nguyện làm nô bộc phủ lĩnh chủ, ha ha ha!"

"Chậc, Lam Tụng này đúng là vô dụng, mất hết mặt mũi nam nhân chúng ta."

Nghe những lời trào phúng đó, sắc mặt Lam Tụng có chút xấu hổ, theo bản năng liếc về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt nữ tử đều không có bất kì biểu tình gì, giống như chưa từng nghe thấy mấy lời trào phúng kia.

"Lam Tụng, không biết vị cô nương này là..."

Bỗng nhiên, một thanh âm mang theo ý cười từ phía trước truyền đến.

Đám đông tách ra thành một con đường, một lão giả áo xám chậm rãi đi đến, gương mặt già nua cười tươi như một đóa hoa cúc, ánh mắt lại quan sát Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu này có thể khiến Lam Tụng cam tâm tình nguyện thần phục nàng, nhất định có chỗ hơn người...

Hơn nữa, đối mặt với những lời trào phúng, khinh thường kia mà vẫn bình tĩnh vững vàng như thái sơn, không phải người bình thường có thể làm được.

Nữ tử như thế, nếu không thể mượn sức, vậy cũng chỉ còn cách nhân lúc nàng chưa trưởng thành mà diệt trừ!

Lam Tụng nhìn Mộ Như Nguyệt, rồi quay đầu nhìn lão giả áo xám, nói: "Mai đại nhân, nàng là tân lĩnh chủ của phủ chúng ta."

Đối với lão giả trước mặt, thái độ Lam Tụng vẫn tương đối cung kính.

Bởi vì ở địa ngục, phủ Thiên Sơn lĩnh chủ là lãnh địa cường đại nhất, chỉ xếp sau hoàng tôn quý tộc...

Đối mặt với cường giả như thế, hắn căn bản không dám lỗ mãng.

"Nga?" hàng lông mày bạc trắng của Mai Nhạn hơi nhướng lên, mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, "Thật là tuổi trẻ tài cao, không ngờ ở địa ngục chúng ta còn có thể nhìn thấy hậu bối trác tuyệt như thế."

Phải biết rằng, Thiên Sơn lĩnh chủ xưa nay mắt cao hơn đầu, rất ít người có thể được hắn để vào mắt. Hiện tại, hắn lại đối với nữ tử này nhìn với cặp mắt khác.

Chẳng lẽ vị cô nương này thật sự có chỗ hơn người?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc.

"Ha ha", Lam Tụng cười nói, "Mai đại nhân, đại nhân của chúng ta không những thực lực cường đại mà còn là một đan dược sư trác tuyệt..."

Lam Tụng nhìn ra Mai Nhạn có hứng thú với Mộ Như Nguyệt, cho nên cố ý nói ra thân phận đan dược sư của nàng, chỉ vì muốn đề điểm địa vị của nàng trong lòng Mai Nhạn...

Nhưng hắn vừa dứt lời, phía sau Mai Nhạn liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, nháy mắt đã khiến tâm tình Lam Tụng rơi vào đáy cốc...

Sao hắn lại quên mất, trong phủ Thiên Sơn lĩnh chủ còn có đệ nhất đan dược sư Thiên Long đại sư, dám khích lệ thuật luyện đan của người khác trước mặt hắn và Mai đại nhân chẳng phải là đắc tội đại tôn phật này sao?

Nghĩ đến đây, Lam Tụng liền toát mồ hôi lạnh...

"Đan dược sư trác tuyệt?" Thiên Long cười lạnh, thân hình gầy nhỏ mặc áo bào đen, gương mặt già nua nở nụ cười thâm trầm, "Ta thật muốn biết, đan dược sư này trác tuyệt cỡ nào, nếu có cơ hội, ta cũng nguyện ý tỷ thí một phen."

Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, cũng không nói gì, nàng ngửa đầu nhìn khoảng trời xanh cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.

Không biết Vô Trần có nghe được tin tức này hay không...