Editor: Tường An
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt bỗng trầm xuống, vẫn lẳng lặng đứng giữa cuồng phong, không hề dao động.
Đáy mắt Đan Phi hiện lên tia kinh ngạc.
Hắn nhớ cách đây không lâu, khí thế nữ nhân này còn chưa so được với mình, không ngờ chưa tới một năm đã trưởng thành đến mức này…
“Thần tôn cao cấp?” Đan Phi cười nói, ánh mắt tán thưởng: “Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thực lực như vậy, thật sự khiến ta bội phục, nhưng… thiên tài chẳng qua cũng chỉ là thiên tài, còn cách cường giả rất xa, hiện tại ta đã đột phá tôn thượng trung cấp, ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?”
Mộ Như Nguyệt tiến lên phía trước vài bước, không hề sợ hãi nhìn Đan Phi.
“Ta sẽ không để ngươi bước vào Thần Môn một bước!”
Oanh! Trên người nữ tử bắt đầu khởi động khí thế cường đại.
Thông Huyền kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, cười khổ một tiếng.
Có lẽ trong số nhiều người ở đây, cũng chỉ có hắn mới biết rõ những năm gần đây nàng đã tiến bộ đến mức nào.
Còn nhớ lúc trước, nàng mới đột phá thần giai mà thôi, nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nàng đã trưởng thành đến trình độ mà hắn cũng phải ngước nhìn…
Chỉ sợ ngay cả Vô Vong đại nhân lúc trước cũng không có thiên phú như thế!
“Ha ha ha!”
Đan Phi cười phá lên, tiếng cười cực kỳ cuồng vọng, quanh quẩn trong không trung thật lâu không tiêu tan.
“Nha đầu, ngươi đúng là muốn chết, một khi đã như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!”
Cuồng phong mãnh liệt xẹt qua không trung, nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt vội vàng nâng cửu thiên long viêm kiếm lên ngăn cản, nhưng thời điểm cuồng phong chạm vào kiếm, thân thể nàng nhịn không được lui ra sau vài bước, phun một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ mặt đất…
“Môn chủ!”
Mọi người biến sắc, vội vàng hô.
“Ta không sao!”
Mộ Như Nguyệt lau chùi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn lão giả trên không trung, ánh mắt kiên quyết: “Ta nói rồi, tuyệt đối không cho hắn tiến vào nơi này! Dù phải trả giá bằng sinh mệnh!”
Bất luận thế nào nàng cũng phải kiên trì đến lúc Vô Vong xuất quan, chỉ khi hắn khôi phục ký ức, bọn họ mới có phần thắng…
“Tiểu nha đầu, ngươi đang kéo dài thời gian chờ Vô Vong xuất hiện?” Đan Phi cười lạnh, “Đáng tiếc, Vô Vong đại khái sẽ không xuất quan nhanh như vậy, cho nên, chờ đến khi hắn xuất hiện chỉ có thể nhặt xác cho các ngươi!”
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Đan Phi, ánh mắt trào phúng làm lửa giận trong lòng Đan Phi bốc lên, vung kiếm lần nữa nhằm về phía Mộ Như Nguyệt…
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, kéo nàng vào ngực.
Bạch y nhẹ phất, tóc bạc bay múa, nam nhân ôn nhu nhìn nữ tử trong ngực.
“Bạch Trạch…” Mộ Như Nguyệt sửng sốt, sắc mặt hơi tái nhợt, “Sao ngươi lại ra đây?”
Nàng rõ ràng đã nhốt bọn họ trong đan thư, nhưng Bạch Trạch làm thế nào rời khỏi đan thư…
Bạch Trạch cười cười không nói gì, hắn nâng tay, đánh ra một đạo cuồng phong ngăn chặn công kích phía trước…
“Nguyệt Nhi, ngươi phải nhớ, ngươi không chỉ có một mình, chúng ta đều là lực lượng của ngươi, bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ đứng bên cạnh ngươi, cùng tiến cùng lui, ngươi có biết bộ dáng ngươi gắng sức chống đỡ làm chúng ta đau lòng hay không? Hắn hiện tại không ở bên cạnh ngươi, ta càng muốn thay hắn bảo hộ ngươi an toàn! Đây là tâm nguyện cả đời ta, cũng là việc duy nhất mà đời này ta muốn làm!”