Editor: Tường An
Hơi thở âm u giống như một bàn vươn ra từ địa ngục, túm chặt Mộ Như Nguyệt, hắc ám bao phủ toàn bộ sơn cốc, làm người ta hít thở không thông…
Mộ Như Nguyệt dần mất đi ý thức, thời khắc trước khi hoàn toàn ngất đi, trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ tà mị…
“Vô Trần…”
Vô Trần…
Trong Thần Môn, nam nhân đang ngồi trên giường bỗng mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh.
“Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện! Vừa rồi hình như ta nghe thấy nàng gọi tên ta…”
Nghĩ đến đây, Dạ Vô Trần vội vàng nhắm mắt lại, thử điều động huyết loại, rất nhanh hắn đột nhiên mở mắt ra, thần sắc âm trầm.
“Ma giới, nàng đi Ma giới…”
Không được!
Hắn không thể ở tiếp tục chờ ở đây!
Nhưng mà…
“Vô Trần công tử, xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên, Hải Uy từ ngoài cửa đi vào, nhìn nam nhân ngồi trên giường, khẽ nhíu mày hỏi.
Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Nàng đi Ma giới…”
“Ngươi nói cái gì?” Hải Uy sửng sốt, lập tức biến sắc, “Nàng không ăn chướng khí đan mà đi vào Ma giới khẳng định sẽ bị ma hóa…”
“Không! Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không để nàng chết!” nét mặt Dạ Vô Trần kiên định.
Hắn đứng lên, đi ra phía cửa.
Hải Uy quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tìm nàng!”
“Không được, nơi đó quá nguy hiểm, không có chướng khí đan, các ngươi sẽ bị ma khí nhập thể.” Hải Uy nôn nóng nói, “Hơn nữa, cũng chưa chắc môn chủ đại nhân đi Ma giới…”
“Nàng đi Ma giới! Đây là tin tức huyết loại truyền đến cho ta!”
Hắn lưu lại huyết loại trên người nàng, cho nên bất luận nàng đi đâu hắn cũng biết rõ…
“Cho nên ta sẽ không để nàng đến đó một mình, dù thành ma ta cũng sẽ ở bên nàng, không để nàng cô đơn một mình…”
Hải Uy sửng sốt, kinh ngạc nhìn thân ảnh nam nhân.
Nam nhân đứng trong bóng đêm, thân ảnh cao lớn cương quyết, tựa như tản ra hào quang lóa mắt…
“Còn nữa, trong khoảng thời gian ta rời đi, giúp ta giám sát Lâm Nhược Ngữ.”
“Lâm cô nương?” Hải Uy nhíu mày, “Nàng có vấn đề?”
“Không rõ lắm.” Dạ Vô Trần lắc đầu, “Nàng làm ta có cảm giác rất không thoải mái, cho nên vì sự an toàn của Thần Môn, tốt nhất nên giám thị nàng…”
Loại cảm giác không thoải mái này, trước đây không có.
Không phải Dạ Vô Trần chưa từng gặp Lâm Nhược Ngữ, nhưng trước đây không hề có cảm giác không thoải mái như vậy… cho nên hắn nhận định, Lâm Nhược Ngữ có cổ quái.
“Nói không chừng, nàng bị người khác khống chế…”
Khống chế?
Hải Uy kinh ngạc nói: “Khống chế Lâm cô nương? Chẳng lẽ là Đan gia đã làm gì nàng? Đúng rồi, lúc trước chúng ta đều đi tìm Vô Vong đại nhân, để lại một mình Lâm cô nương ở đó, thời điểm chúng ta quay lại cũng chỉ có một mình nàng, không thấy Trúc Ngư Nhi đâu, mà Trúc Ngư Nhi lại không có khả năng đánh bại Lâm cô nương, nói cách khác, Đan gia có nhúng tay vào…”
Lâm Nhược Ngữ tuyệt đối sẽ không gây hại cho Thần Môn.
Nếu Dạ Vô Trần đã cảm thấy nàng bất thường, vậy tất nhiên là bị khống chế…
“Vô Trần công tử, đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ nói sư phụ chú ý Lâm cô nương một chút, nhưng mà ngươi thật sự muốn đi sao?”