Editor: Tường An
Đại sảnh Kim gia, Kim Bá Thiên tò mò đánh giá Mộ Như Nguyệt, quay đầu hỏi Lisa: "Đây chính là thiên tài mà ngươi nói?"
"Gia gia, ngươi biết không", Lisa ôm cánh tay Kim Bá Thiên, cười hì hì nói, "Nguyệt rất lợi hại đó, chẳng những thiên phú cường đại mà còn là đan dược sư thiên tài..."
Nghe vậy, Kim Bá Thiên cười khổ: "Cho dù là thiên tài cũng không phải là đối thủ của quái vật khổng lồ Thần Môn kia, Lisa, ngươi vẫn nên khuyên bằng hữu ngươi nhanh rời đi đi, người Thần Môn sẽ tới đây rất nhanh, đến lúc đó..."
Nụ cười trên mặt Kim Lisa từ từ biến mất, nàng khẽ cắn môi, trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, gia gia ta nói không sai, ngươi vẫn nên... rời đi thôi, nếu không chỉ sợ..."
"Không còn kịp rồi." Mộ Như Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, cười châm chọc nói: "Lúc đầu ta còn tưởng từ Thần Môn đuổi tới đây ít nhất cũng mất ba ngày, không ngờ hắn tới nhanh như vậy..."
Tính ra cũng là trùng hợp, đúng lúc Thanh Khung đi ngang qua nơi này, cho nên mới có thể đến nhanh như vậy...
Kim Lisa hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy thanh âm nôn nóng ngoài cửa truyền vào.
"Gia chủ, đại sự không tốt, người của đoàn dong binh long huyết lại tới nữa!"
"Cái gì?"
Kim Bá Thiên biến sắc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đám người đoàn dong binh long huyết bước nhanh tới...
Dẫn đầu đám người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh đen, hấp tấp đi về phía Mộ Như Nguyệt.
"Nguyệt Nhi!"
Mấy người Y Liên tái mặt, cảnh giác nhìn nam tử đang đi về phía bọn họ.
Thời điểm Y Liên muốn rút kiếm, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, đè tay nàng lại...
"Nguyệt Nhi?"
Y Liên chấn động, cuối cùng cũng không động thủ...
"Đệ tử Thần Môn?" Mộ Như Nguyệt chậm rãi buông tay, cười lạnh nhìn nam tử phía trước, "Không biết ngươi là đệ tử của ai trong Thần Môn?"
Đoàn dong binh long huyết ngẩn người nhìn Mộ Như Nguyệt.
Ai chẳng biết dù chỉ là đệ tử ngoại môn của Thần Môn cũng ưu tú hơn người thường rất nhiều, vậy mà hiện tại nữ nhân này lại vô lễ với Thanh Khung đại nhân như thế, nhất định Thanh Khung đại nhân sẽ không bỏ qua nàng...
Nhưng bọn họ thất vọng rồi, Thanh Khung đại nhân cũng không tức giận, ngược lại còn tươi cười nịnh nọt.
Không sai, thật là tươi cười nịnh nọt...
"Cái này, môn chủ đại nhân, sao ngươi lại ở đây?" Thanh Khung sùng bái nhìn Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng rực.
Từ sau khi Trúc Ngư Nhi trốn đi, Thần Môn đã tôn lên Mộ Như Nguyệt là môn chủ...
Đệ tử Thần Môn không ai mà không biết nàng...
"Môn chủ?"
Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm mọi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, giống như phát hiện chuyện gì không thể tưởng tượng nổi...
Nữ nhân này, thế nhưng là môn chủ Thần Môn?
Kim Sở hít một ngụm khí lạnh, bước chân lảo đảo, lắc lắc đầu nói: "Này... chuyện này không có khả năng..."
Nha đầu Lisa kia sao có thể quen nhân vật lợi hại như vậy?