Editor: Tường An
Kim Sở khẽ nheo mắt, cũng không nói thêm gì nữa, khóe môi lại nở nụ cười nhạo báng.
Kim Lisa hung hăng trừng mắt Kim Sở, ánh mắt kia như muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!
"Gia gia, ngươi yên tâm, tên súc sinh này không nhảy nhót được lâu nữa đâu!"
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện tên súc sinh này làm với Kim gia, Lisa liền muốn xé xác hắn...
Nghe vậy, Kim Sở cười châm chọc, đảo mắt về phía gương mặt tái nhợt của Lisa.
"Ngươi cho rằng ngươi quen biết một bằng hữu cường đại thì có thể không đặt đoàn dong binh long huyết chúng ta vào mắt? Ta đã nói với ngươi, hậu thuẫn của chúng ta là đệ tử Thần Môn! Ngươi tuyệt đối không đấu lại Thần Môn!"
Toàn thân Kim Bá Thiên chấn động, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Kim Sở nói không sai, Thần Môn quá cường đại, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ...
Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc mang theo ý cười nhàn nhạt từ phía sau truyền đến: "Thần Môn sao? Thật ngại quá, nếu như đệ tử Thần Môn kia cường đại như thế, không bằng, ngươi gọi hắn tới đây đi, thế nào?"
Kim Sở biến sắc.
Nữ nhân này đúng là to gan lớn mật, còn dám nói ra yêu cầu như vậy.
"Hừ!"
Nghĩ đến đây, Kim Sở hừ lạnh, khinh miệt nói: "Kim Lisa, không biết ngươi tìm đâu ra một bằng hữu có dũng khí như thế, làm ta không thể không bội phục, đáng tiếc... đáng tiếc đầu óc có chút không bình thường, nếu không thì sẽ không nói ra lời đó! Chỉ sợ ngươi không hiểu rõ địa vị của Thần Môn ở Thần giới lắm..."
Sắc mặt Kim Lisa trắng bệch, khẽ cắn môi, phẫn nộ trừng mắt Kim Sở.
Ngay tại thời điểm nàng muốn nói gì đó, một đôi tay đặt lên bả vai nàng, chặn lại những lời nàng muốn nói trong cổ họng...
"Nguyệt Nhi."
Kim Lisa ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, không biết vì sao, sự thản nhiên đạm mạc của đối phương làm nàng có cảm giác cực kì an tâm...
"Cho ngươi một cơ hội, kêu đệ tử Thần Môn kia lăn tới gặp ta, trong vòng ba ngày, nếu hắn còn không xuất hiện thì đừng bao giờ xuất hiện nữa."
"Ngươi nói cái gì?"
Đoàn dong binh long huyết đều trợn tròn mắt, hiển nhiên không thể tin nổi Mộ Như Nguyệt lại dám nói ra lời này, ánh mắt nhìn nàng như nhìn quái vật...
"Còn nữa, nói với hắn, ta tên Mộ Như Nguyệt."
Dứt lời, nàng chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía bọn hắn, dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng nữ tử thẳng thắn, phảng phất như bao phủ một tầng sáng nhạt...
Hai mắt Y Liên hơi hoa lên, không biết từ khi nào, nữ nhân cùng bọn họ tiến vào học viện này đã trưởng thành đến thế...
Làm bọn họ nhìn được nhưng không với tới được.
"Ha ha!" đại đoàn trưởng rốt cuộc hồi phục tinh thần, cười ha ha nói: "Ngươi muốn tranh thủ thời gian để chạy trốn sao? Tuyệt đối không có khả năng, ta sẽ không cho các ngươi bất kì cơ hội nào!"
"Chạy trốn?" nữ tử đưa lưng về phía bọn hắn cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng, ngươi là đối thủ của ta?"
Đại đoàn trưởng cười không cho là đúng, vừa định trào phúng mấy câu thì thấy sau lưng nữ tử đột nhiên bùng lên một ngọn lửa kinh người.
Ngọn lửa chậm rãi ngưng tụ trong không trung, biến thành một đầu phượng hoàng khổng lồ...
Một cỗ hơi thở cường đại áp tới làm hô hấp bọn họ cứng lại, hít thở không thông...
"Trong vòng ba ngày, nói đệ tử Thần Môn kia lăn tới gặp ta!"