Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1181: Gặp nạn (5)




Editor: Tường An

Ân Hoa biết mình phạm sai lầm, không dám nói gì nữa, thật cẩn thận đi theo sau Lăng Thiên, trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông Mộ Như Nguyệt ra mắng một lượt...

Nếu không phải tại nàng lấy Hỏa phượng hoàng ra, hắn cũng sẽ không bị Lăng thiếu gia trách cứ!

Tất cả đều tại nữ nhân kia.

----------------------

Lạnh!

Hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ có cảm giác này.

Hơi thở âm lãnh bao trùm toàn thân làm nàng có cảm giác như rơi vào địa ngục, ý thức cũng chậm rãi biến mất...

Lúc này trong một tòa điện phủ âm u, tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác ngồi trên long ỷ màu đen, mái tóc bạc dưới trăng tỏa ra lóa mắt.

Hắn đột nhiên cảm nhận được gì đó, đôi mắt đỏ thị huyết hơi nâng lên, dung nhan thành thục ổn trọng khác hẳn người thường.

Hoàn toàn trái ngược với lúc ở cùng Mộ Như Nguyệt...

"Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân quỳ gối phía dưới cau mày, cung kính nhìn tiểu nam hài ngồi trên cao, trên mặt lộ ra thần sắc kính ngưỡng.

Chủ nhân của bọn họ rốt cuộc đã trở lại! Sau này bọn họ sẽ không bao giờ phải sợ những người kia nữa....

Tuy hiện tại chủ nhân chỉ mang thân thể hài tử, nhưng bọn họ tin tưởng rồi sẽ có một ngày hắn khôi phục thực lực đỉnh cao như trước, dẫn bọn họ bước trên còn đường báo thù!

"Nương." Dạ Tư Hoàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, một thân ảnh chìm trong bóng đêm thâm trầm xuất hiện trong đầu hắn, làm đáy lòng hắn khẽ run rẩy...

"Mẫu thân, chờ ta, chờ ta giải quyết xong kẻ thù sẽ lập tức đến tìm ngươi! Hiện tại bất luận thế nào ngươi cũng phải cố gắng chống đỡ!"

Mẫu thân...

Trong bóng tối, một tia sáng từ trong đan thư bắn ra, bao lấy thân thể Mộ Như Nguyệt.

Thanh âm hài tử non nớt truyền vào đầu nàng khiến nàng chợt mở mắt ra...

"Là Hoàng Nhi! Đúng vậy, vừa rồi là Hoàng Nhi gọi ta!"

Nàng nghe thấy thanh âm của Tiểu Hoàng Nhi!

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, vừa định nói gì đó, trong linh hồn bỗng truyền ra giọng nói êm tai ưu nhã của Khiếu Nguyệt.

"Chủ nhân, trước khi tiểu chủ nhân đi đã lưu lại một cỗ lực lượng trong đan thư, vừa rồi cỗ lực lượng kia bị kích phát ra, tạm thời bảo vệ tính mạng của chủ nhân."

"Hoàng Nhi..." Mộ Như Nguyệt nhếch môi, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu gia hỏa này đúng là chuẩn bị đầy đủ, có điều lần ta thật sự quá sơ xuất nên mới bị Ân Hoa đánh lén thành công, hiện tại nếu đã đến nơi này, chúng ta liền lên lầu nhìn xem rốt cuộc có cái gì."

Tầm mắt nàng xuyên qua màn sương đen nhìn về phía căn phòng trên đầu cầu thang, dứt khoát bước tới...

Nhưng nàng vừa bước chân vào phòng, "loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng đóng mạnh lại, rồi biến mất vào vách tường, chỉ trong chớp mắt, căn phòng đã trở thành một không gian kín không có cửa.

"Nơi này là nơi nào?"

Mộ Như Nguyệt cau mày, đánh giá vách tường bốn phía, nhưng căn phòng này hoàn toàn trống rỗng, không có bất kì thứ gì...

Trong lúc Mộ Như Nguyệt quan sát xung quanh, một tiếng cười già nua bỗng truyền vào tai nàng...

"Ha ha, không ngờ lại có người có thể sống sót tiến vào nơi này."

"Ai?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, thần sắc cảnh giác.

"Nha đầu, không cần sợ, ta không phải người xấu."

Vừa dứt lời, một thân ảnh hư ảo mờ mịt xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.