Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1110: Hãm hại (1)




Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn theo bóng dáng cao ngạo của Thiên Diệp, đáy lòng khinh thường nhưng cuối cùng cũng không nói gì...

Trong Thần sơn, cây cối um tùm, ẩn giấu từng luồng hơi thở cường đại...

Lúc này, Tiêu Vũ không đi đằng trước mà đi theo phía sau bọn họ, khóe môi gợi lên nụ cười âm hiểm, không biết đang tính kế cái gì...

"Ân?"

Mộ Như Nguyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn gói thuốc bột Tiêu Vũ vừa lấy ra.

"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

"Ngươi..."

Tiêu Vũ biến sắc, tay cầm gói thuốc khẽ run lên, suýt nữa làm rơi bột phấn xuống đất.

"Là bột phấn dẫn thú!"

Thiên Diệp biến sắc, nói: "Loại bột phấn này sẽ dẫn một đám ma thú đến chỗ chúng ta, nếu bị chúng vây công tuyệt đối không thể sống sót, Tiêu Vũ, ngươi dám bất chấp quy định của học viện, động thủ với đệ tử tham gia khảo thí, ngươi không sợ học viện trách tội sao?"

"Ha ha", Tiêu Vũ cười to, chớp chớp mắt, nói: "Ta chỉ có thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể quan tâm các ngươi sống chết ra sao? Học viện cũng không quy định ta phải hi sinh tính mạng để bảo vệ các ngươi, nói vậy Liễu Diệp đại nhân vẫn có thể thông cảm cho ta, đúng không?"

Thiên Diệp tức run người, phẫn nộ nói: "Tiêu Vũ, chuyện ta làm mình ta chịu! Đây là thù hận giữa chúng ta, tại sao muốn liên lụy đến người khác? Ngươi muốn trả thù thì cứ tìm ta, bản công chúa còn không yếu đuối đến mức phải liên lụy đến những người khác!"

Nàng có cao ngạo của nàng, cũng chính vì phần cao ngạo này mà ngay từ đầu nàng cảm thấy mình không có điểm nào kém Tiêu Vũ, cuối cùng, nàng cũng vì lòng tự tôn mà quyết định dứt bỏ đoạn tình cảm kia...

"Tiêu Vũ, ngươi thật sự cho rằng ngươi lợi hại hơn ta sao? Bản công chúa đúng là rất kiêu căng ngang ngược, nhưng trước nay chưa bao giờ tổn thương người vô tội, cũng không lấy mạng người khác! Cho nên chỉ dựa vào điểm này, ngươi căn bản không bằng ta!" Thiên Diệp cao ngạo, châm chọc nói.

"Hừ!" Tiêu Vũ hừ lạnh, "Sao ta có thể để các nàng sống sót rời đi? Nếu các nàng ra khỏi nơi này, lỡ nói ra chuyện ta giết ngươi thì ta làm sao tiếp tục ở lại học viện? Đúng là trong học viện các đệ tử có thể chém giết lẫn nhau, nhưng đó là trong tình huống khiêu chiến có thể hạ thủ ngoan độc, nhưng học viện sẽ không cho phép ngấm ngầm hạ độc thủ, nếu bị những người khác biết, ta sẽ không thể tiếp tục ở lại học viện, cho nên, ngươi cho rằng ta có khả năng thả các nàng rời đi sao?"

Sắc mặt Thiên Diệp trầm xuống, đang muốn nói gì đó thì thấy Tiêu Vũ hất bột phấn trong tay lên.

Trong nháy mắt đó, Thiên Diệp không kịp suy nghĩ thì đã hành động, che chở phía trước mấy người Mộ Như Nguyệt, làm tất cả bột phấn đều rơi vào người nàng, mang theo hương vị gay mũi...

"Thiên Diệp!!!"

Lisa ngây ngẩn, ánh mắt không thể tin nhìn Thiên Diệp, trong lòng chấn động sâu sắc.

Thiên Diệp vậy mà lại bảo hộ bọn họ?

Nhìn thân ảnh chắn phía trước, trong lòng Y Liên có chút phức tạp, nàng cũng không ngờ nữ nhân cao ngạo này lại có hành động điên cuồng như thế...

"Thiên Diệp, ngươi là công chúa cao quý lại có thể nguyện ý đứng ra gánh vác trách nhiệm, quả thật làm ta bội phục, nếu không phải ngươi được Tề gia tán thành, có lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu."