Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1023: Gánh nặng? khiếp sợ! (3)




"Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn!"

Sắc mặt Ân Phong trầm xuống, lạnh lùng nhìn bát trảo thiên mãng xà bị mọi người công kích mà vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, ánh mắt dần lộ vẻ nặng nề.

Da của con bát trảo thiên mãng xà này rất dày, đao kiếm không thể gây thương tổn, còn bọn họ đã bị thương không ít...

Thời điểm hắn đang nghĩ phương pháp, trong rừng cây lại xuất hiện một con mãng xà lớn, nhằm về phía Lãnh Diễm.

Ân Phong sợ tới mức tim muốn vọt lên cổ họng, nôn nóng la lớn: "Không tốt, bát trảo thiên mãng xà này là một đôi, mau, mau đi cứu đội trưởng!"

Nhưng mà, đã không còn kịp rồi.

Lãnh Diễm đang vội vàng ứng phó bát trảo thiên mãng xà trước mặt, đột nhiên phía sau lại xuất hiện thêm một con, thời điểm hắn quay đầu lại, mãng xà đã hung hăng cắn xuống...

Giờ khắc này, tim mọi người như ngừng đập, tuyệt vọng nhìn một màn trước mắt.

Đội trưởng chính là hi vọng của bọn họ, nếu hắn chết rồi, từ nay về sau, bọn họ còn hi vọng gì nữa?

"Không!!!"

Ân Linh tuyệt vọng gào lên, thần sắc bi thống, dung nhan xinh đẹp nước mắt đầm đìa.

Là nàng, là nàng hại đội trưởng...

So với vẻ mặt tuyệt vọng của mọi người, thần sắc Lãnh Diễm cực kì bình tĩnh, khóe môi gợi lên độ cong trào phúng, không biết là trào phúng thế giới này hay gì khác...

Đột nhiên, một bóng dáng bạch y lướt qua trước mặt hắn, ánh lửa lập lòe, một thanh kiếm to từ trên trời hung hăng chém xuống, rừng núi rung chuyển, máu tươi từ thân thể bát trảo thiên mãng xà phun ra, nhiễm đỏ cả mặt đất.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y đứng trong cuồng phong, ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc như nhìn thấy quỷ...

Ai có thể nói cho bọn họ, những gì bọn họ chứng kiến không phải là sự thật!

Nữ nhân này thoạt nhìn cũng ngang ngửa thực lực của đội trưởng, vậy mà một kiếm đã chém chết bát trảo thiên mãng.

Bát trảo thiên mãng thấy đồng bọn của mình bị giết, lập tức nổi giận công kích về phía Mộ Như Nguyệt.

Bạch y tung bay trong gió, Mộ Như Nguyệt đứng đưa lưng về phía bát trảo thiên mãng phía sau, giống như không biết nó đang đến gần...

"Mộ cô nương, cẩn thận!"

Ân Phong nóng nảy, nhịn không được la lớn.

Nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không quay đầu lại...

Bát trảo thiên mãng nhanh chóng bay lên, hàm răng bén nhọn tản ra hàn khí, sắp báo thù được cho đồng bọn, ánh mắt nó toát ra tia hưng phấn...

Nhưng thời điểm hàm răng nó sắp cắn vào cổ Mộ Như Nguyệt, trên người nữ tử bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, nhanh chóng bao trùm toàn thân bát trảo thiên mãng, nó rên lên một tiếng rồi rơi xuống đất, trên người phát ra tiếng xèo xèo.

Không lâu sau, mùi thịt nướng tràn ngập trong không khí...

Mọi người ngây dại, ánh mắt khiếp sợ, không dám tin nhìn nữ tử trước mắt.

Sắc mặt Ân Linh trắng bệch, thân thể run rẩy.

Nữ nhân này cường đại đến mức này, buồn cười nàng còn vũ nhục nàng ấy là gánh nặng. Xem ra gánh nặng là bọn họ mới đúng...

"Mộ cô nương", Ân Phong hồi phục tinh thần, ôm quyền nói, "Đa tạ cô nương ra tay tương trợ, nếu không, sợ là chúng ta đã toàn quân bị diệt tại đây rồi."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người lại...