Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Chương 5: Bữa tiệc




Khi đêm dài, nỗi đau dưới đáy lòng ta lại hiện lên. Ta như là một chiếc ly rỗng, rót mình vào thời gian và chìm vào quên lãng

-- Robert Fitzra Jade ly rượu -

Trần Tri Ngộ thật lâu rồi không có thăm cha mẹ Trình Uyển, lần cuối cùng là lúc sau tết.

Xa xa tìm một nơi đậu xe, đi bộ qua. Cửa có người gác, người đó liệc qua, thấy là Trần Tri Ngộ, trực tiếp mở cổng cho anh vào.

Trong không khí có chút mùi mưa ẩm, vài cành cây phe phẩy lá cây. Anh đứng dưới tàng cây dưới hút xong một điếu thuốc, cất bước lên lầu.

Trình Uyển nay chức vụ càng ngày càng cao, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng duy chỉ có sinh nhật, vẫn là bảo trì thói quen trước đây, chỉ cùng người thân cận nhất trải qua.

Trình mẫu sinh bệnh hơn nửa năm, lúc này nhìn khí sắc đã khá nhiều, kéo Trần Tri Ngộ nói vài lời, đều là hỏi thăm bình thường. Anh là do ba má Trình Uyển chăm sóc lớn lên, về những chuyện khác anh thường xuyên bất thường, nhưng trước mặt hai người anh rất có kiên trì.

Trình Uyển cùng Trần mẫu ở tại phòng bếp nấu canh, cách một tầng khói trắng liếc mắt nhìn trong phòng khách.

Trần mẫu cười nói: “Cô và ba nó đều không quản được nó, có thể nó sẽ nghe lời cha mẹ con.”

Trình uyển cười một cái, “Ảnh chỉ giả bộ nghe theo. “

Bởi vì là tiệc ở nhà, chỗ ngồi dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, rượu cũng uống ít. Ăn xong chuẩn bị cắt bánh, lúc thổi nến, Trình mẫu uyển chuyển thúc dục chuyện sinh con, nàng nhìn người khác chơi đùa với cháu, nói cho cùng vẫn là ước ao. Cũng biết Trình Uyển cùng Trần Tri Ngộ đều bận rộn sự nghiệp, nhưng qua tuổi, sẽ khó có con.

Ra khỏi nhà, hai người cùng nhau đi đến chỗ đậu xe.

Trình uyển không uống rượu, nàng mở cửa xe. Bỏ đồ vào ngăn hồ sơ, thả lỏng túi sách, lần đầu tức giận.

“xe số tay mấy năm không có chạy qua, không quen. “

“Thả lỏng tay, quay chậm một chút.”

Trình uyển lại thử mấy lần, cuối cùng cũng đem xe khởi động.

“tớ đi chỗ cậu nghỉ một đêm.”

Trần Tri Ngộ lấy ra điếu thuốc ra châm lửa, “Vài ngày không có quét dọn. “

“Không có việc gì. Chỉ ở một đêm – tớ sợ có người tìm. “

Trần Tri Ngộ liếc cô một cái, “Làm sao? “

Trình uyển cười một cái, biểu hiện trên mặt có điểm nhạt, “Gặp phải người khó giải quyết, quấn quít theo mình vì muốn cùng trải qua ngày sinh nhật. Mình không có nhận điện thoại của cô ấy... Cô ấy có thể còn quá trẻ.”

Trần Tri Ngộ luôn không muốn đánh giá cuộc sống của cô, hít một hơi thuốc lá, nhàn nhạt nói: “Kiềm chế.”

Trình uyển mở nhạc, một bài nhẹ nhàng ưu thương, cô hát theo:

“if you miss the train i’m on. You will know that i am gone.

You can hear the whistle blow a hundred miles

A hundred miles, a hundred miles

A hundred miles, a hundred miles...”

Trình uyển tắt xe, đưa chìa khóa cho Trần Tri Ngộ, cùng với anh lên lầu.

Phòng ở là vì kết hôn nên mua, nhưng mà trình uyển chỉ có đôi khi qua đây tá túc. Cô đi làm ở một nơi xa, mua một căn hộ gần chỗ làm.

Trong phòng khách, bày một tủ gỗ triển lãm, phía sau cửa kiếng xếp chồng chất các dạng tảng đá một cách chỉnh tề.

Trình uyển đi tới dạo qua một vòng, “lại thêm.”

trên chiếc bàn bên cạnh đặt một hộp giấy, cô mở ra nhìn, bên trong một khối nham thạch màu đen.

“Đây là tảng đá gì?”

Trần Tri Ngộ liếc mắt tới, “mẫu đá núi black mica, Lâm Hàm lấy giúp.” phái Tô Nam nghìn dặm xa xôi mang tới Sùng Thành cho anh. (cái cọc tiền trong

Trình uyển nghiêng người dựa vào bàn bên cạnh, nhìn đủ các loại đá có ký hiệu rõ ràng trong tủ triển lãm, đá siltstone, mylonite... Có loại bình thường, có loại vô giá.

“Cậu nên mở triển lãm đá a! còn có thể bán hai vé vào cửa. “

Trần Tri Ngộ không để ý tới trò đùa của cô, chính mình vào phòng tắm đi tắm.

Trình uyển dạo một vòng, mở một chai rượu đỏ của Trần Tri Ngộ. Vừa nãy tiệc gia đình nên không uống, lúc này cằm cái ly, không nghĩ nhiều là đã uống nửa chai.

Trần Tri Ngộ tắm rửa xong đi ra, cầm lên bao thuốc lá trên bàn trà, lấy ra một điếu, cúi đầu đốt thuốc, “cậu trực tiếp chọn bình đắt tiền nhất.”

Trình uyển cười cười, hướng trên ghế sa lon nằm một cái, “Không uống nữa. Say khó chịu. “

Trần Tri Ngộ ngồi xuống ở đối diện cô, khuỷu tay để ở trên đùi, hơi khom thắt lưng, nghĩ thầm, không say nổi cũng khó chịu.

Trình uyển quay đầu, nhìn hắn, “Cậu nói, mình lui được hay không? “

“cậu cam lòng?”

Quyền thế cùng ma tuý giống nhau, có đôi khi dính một chút liền không thoát thân được.

Trình uyển tìm gói thuốc của anh mượn điếu thuốc, đốt, như cũ nằm ngửa, hút một hơi, cánh tay giơ cao, nhìn đốm lửa kia như ngôi sao, một luồng khói trắng sương mù di tản đi. Ánh mắt cô di chuyển theo quỹ đạo sương khói kia tản ra, “Mình cả đời, cũng chỉ là như vậy.”

....

Thứ năm, Tô Nam có cảm giác bị cảm, lúc nghỉ trưa nằm một chút, đồng hồ báo thức vang lên lại không nghe thấy. Giờ học đã bắt đầu mười phút, cô mới vội vội vàng vàng chạy đi tới phòng học.

Phòng học nhỏ, cô không có chìa khóa, từ bên ngoài không mở ra được. Cô ở ngoài suy tư nửa phút, đến trễ cùng trốn học cái nào nghiêm trọng hơn, cuối cùng vẫn là kiên trì gõ cửa một cái.

Trong khoảng khắc, một tiếng cọt kẹt vang lên.

Ánh mắt Trần Tri Ngộ dừng ở trên người cô trong chốc lát, không mang theo tâm tình gì: “vào đi.”

Tô Nam nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, lấy ra máy vi tính xách tay. Cô chạy một đường, ngồi xuống liền bắt đầu ho khan. Tô Nam che miệng, sợ quấy rối Trần Tri Ngộ đang giảng bài, dùng sức nín, thực sự không nín được, mới từ trong cổ họng buồn bực ho ra một tiếng. Sờ cái ly giữ ấm, trống không, lúc gấp rúc rời đi đã quên lấy nước.

Sau khi lớp thứ nhất xong, Tô Nam vội vội vàng vàng chạy đi phòng giải khát ở khúc quanh hành lang.

Lấy hơn phân nửa ly nước sôi, ở trên hành lang hướng miệng chén thổi khí, rồi uống một gụm nước nhỏ.

“Cho phép em cúp lớp, đi về nghỉ. “

Tô Nam suýt chút nữa sặc một ngụm, vừa quay đầu lại mới phát hiện Trần Tri Ngộ không biết từ lúc nào đi ra, “... Thầy Trần.”

“Em muốn ở lại quấy rầy thầy. “

Tô Nam khuôn mặt đỏ bừng lên, “... Xin lỗi.”

Trần Tri Ngộ nhìn nàng, “Làm sao bị cảm?”

“... Bị lây bệnh. “

“Trở trời chú ý một chút. “

“... Dạ. “

Cô không làm rõ được ý tứ của Trần Tri Ngộ, chỉ cảm thấy kinh sợ. Tô Nam từ nhỏ đã như vậy, không có cách nào khác cùng người lớn giữ gìn mối quan hệ. Họp lớp cấp 3, những người khác đều có thể cùng chủ nhiệm lớp chuyện trò vui vẻ, hay có thể trò chuyện chút, duy chỉ có cô, co quắp bất an, giống như một người ngoài cuộc.

Rời khỏi phòng giải khát, Tô Nam trở về phòng học thu dọn đồ đạc.

Còn chưa đi ra khỏi tòa nhà, điện thoại di động chấn động, tin nhắn wechat tới.

Trần Tri Ngộ: phân tích vấn đề của ngành truyền thông Trung Quốc, không dưới 3000 chữ, cuối tuần trước giờ học nộp cho đại biểu Tô Nam.

Tô Nam mơ hồ nhìn ra chút trêu cợt ý tứ, nhưng mà tính giờ dạy học, quả thực nên bố trí một công việc nhỏ rồi.

Bóp điện thoại di động, trả lời một câu: nhận được.

Thứ bảy dự báo có mưa, sáng sớm nghe thấy nước mưa đánh cửa sổ. Vốn là muốn đi tham quan chùa Bồ Đề Tự một chuyến, mà bạn cùng phòng lập tức rút lui, nói đổi lại qua một ngày cuối tuần không mưa.

Tô Nam chán đến chết, không muốn viết bài tập. Ngồi ở trên giường chơi một chút máy vi tính, nhận được tin nhắn của Trần Tri Ngộ, suýt chút nữa từ trên giường nhảy lên.

“Tư liệu tuần trước em thu thập được đâu?”

Vội vàng từ trên desktop máy vi tính tìm bản văn, gửi tới cho Trần Tri Ngộ.

Trong chốc lát, nhận được tin nhắn trả lời: em có thể hay không, mang theo máy vi tính, tới phòng làm việc giúp thầy một chuyện.

Trong khoảng khắc nội tâm Tô Nam giãy dụa, vẫn là che giấu lương tâm trả lời một câu “em rảnh rỗi”.

Không nói rõ ràng vì trong đầu có điểm sợ hãi Trần Tri Ngộ.

Tô Nam dập cây dù ở hành lang, gõ cửa một cái.

“Vào đi.”

Tô Nam đẩy cửa ra, “thầy Trần.”

Trần Tri Ngộ ngẩng đầu từ màn hình máy vi tính xách tay, “Tìm một chỗ ngồi -- cửa mở ra, chớ đóng.”

Tô Nam ngừng lại động tác đóng cửa, đến bên cạnh sofa nhỏ ngồi xuống, từ trong túi đeo trên lưng lấy ra máy vi tính xách tay, đặt trên bàn trà.

“Bên ngoài trời mưa?”

Trên vai cô vai dính chút nước mưa.

“vâng”

Trần Tri Ngộ thu hồi ánh mắt, “thầy gửi tư liệu mới. “

Tô Nam nhanh chóng mở hòm thư, có một tin nhắn chưa đọc.

“Căn cứ nội dung văn bản, giúp thầy làm cái bảng. “

Tô Nam cũng chưa kịp xem là cái gì, đáp ứng trước.

Trần Tri Ngộ đẩy vi tính về phía trong của bàn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Mở một đường nhỏ, gió bọc mưa bụi thổi tới. Hắn nghiêng người dựa vào bên bệ cửa sổ, đốt điếu thuốc.

Nửa phút sau, Tô Nam từ từ mở miệng: “thầy Trần. “

Trần Tri Ngộ chuyển qua ánh mắt.

“Hàng ngũ và hạng mục... “

Trần Tri Ngộ ngậm điếu thuốc, đi tới bên cạnh thân cô, trên cao nhìn xuống hướng trên màn ảnh liếc mắt một cái, “Có thể. “

Tô Nam liền bắt đầu từng cái từng cái mà nhập vào trong khung số liệu.

Trần Tri Ngộ: “... “

Anh cắn điếu thuốc, “em viết số liệu như thế?”

Tô Nam khẩn trương: “... vâng. “

Trần Tri Ngộ bỗng cúi người xuống, từ trong tay nàng đoạt lấy con chuột. Tô Nam bị dọa cho giật mình, thân thể toàn bộ cứng ngắc.

thấy cổ tay Trần Tri Ngộ di chuyển, đem số liệu copy đến microsoft excel, dứt khoát click vào “Số liệu - phân loại - ký hiệu”, đang chọn trong option “Dấu phẩy”, nhấn nút Enter, số liệu tự động tự chạy xuống 100 ô.

Tô Nam: “... “

Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn cô, “Không có học qua excel? “

Tình huống này, vô luận như thế nào cô cũng nói không nên 2 chữ “Học qua “. Trước đây chỉ lấy bảng làm qua sắp hàng, luận văn tốt nghiệp khoa chính quy dùng spss hàm số, cũng là tìm người khác giúp một tay. Trời sanh cô vừa nhìn thấy chữ số liền nhức đầu.

Có một tiếng cười trầm thấp.

nửa người Tô Nam đều là cứng ngắc, một lát sau mới phản ứng được là bởi vì áp sát quá gần, cánh tay anh sát cánh tay của cô, hơi thở của anh lướt nhẹ qua, có một mùi thuốc lá, cũng giống như vừa nãy nồng nặc, chui vào xoang mũi.

Qua một phút dài dòng trong nháy mắt, Trần Tri Ngộ rốt cục ngồi dậy, lui về phía sau nửa bước. Tô Nam nhìn thoáng qua thấy khoảng 1 phân đầu thuốc lá rớt xuống dưới đất, tỉ mỉ nhìn lại thì không kiếm thấy dấu vết.

Trần Tri Ngộ giọng nói mang theo ý cười, nghe như không tức giận, “Thầy sống ba mươi ba năm, lần đầu tiên dạy nghiên cứu sinh xài ppt.”

Mặt Tô Nam nóng lên.

“Em làm ppt ngược lại tốt hơn, thầy cho rằng không có vấn đề gì. “

“... ppt đơn giản. “

“em là học sinh khối văn? “

“... Học sinh truyền thông hơn phân nửa đều là học sinh khối văn. “

“Thầy là khoa học tự nhiên.”

“Vậy thầy vì sao... “

“... Mù báo chí.” Trần Tri Ngộ câu này có điểm gấp, muốn kết thúc đề tài này giống nhau, “... phần còn lại em chậm rãi đổi. “

“vâng. “

Trần Tri Ngộ nhìn cô. Cô bé này có một chút tính tình trẻ con kỳ quái, không xác định đước lòng tự ái là cao hay là thấp. Có đôi khi không nhịn được muốn đả kích hai câu, muốn nhìn một chút giới hạn của cô ấy đến tột cùng là ở nơi nào.