*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cách đây rất lâu. Trước khi tôi biết mình bắt đầu yêu em, tôi đã đi đến giữa con đường.’
—— ‘ Kiêu hãnh và định kiến ’ ( Jane Austen)
***
Trần Tri Ngộ mở áo khoác bọc Tô Nam vào lòng, hai người ôm nhau đi về phòng. Anh khép kín cửa sổ lại, tăng nhiệt độ hệ thống sưởi lên, ngồi xuống cởi đôi giày lạnh cóng dưới chân cô ra, sau đó lấy chăn quấn cô lại rồi đi vào phòng tắm xả nước ấm vào bồn.
Cầm lấy hai bàn tay Tô Nam xoa thật mạnh cho đến khi hơi ấm trở về, đợi hơi nước trong phòng tắm bốc lên hôi hổi liền đẩy cô vào tắm rửa.
Còn bản thân mình vẫn ngập gió tuyết, phả ra hơi lạnh như gió đi qua khe núi đá.
“Anh không tắm sao?”
“Em tắm trước đi.” Đưa tay cởi áo cho cô.
Tô Nam cụp mi mắt: “Anh cũng bị lạnh, tắm cùng…”
Nét mặt Trần Tri Ngộ không biểu lộ mảy may cảm xúc, tiếp tục cởi áo cho cô.
Áo khoác, áo len… mấy lớp bên ngoài đều đã bị anh cởi ra.
Tô Nam xấu hổ giữ tay anh ngăn lại, còn một cái cuối cùng nhất định phải để mình đi vào phòng tắm tự làm.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút như làn sương mù, rất ấm, nhiệt độ nước cũng được chỉnh khá cao, đứng dưới vòi sen xối ướt cơ thể, toàn thân lập tức ấm áp.
Nghĩ đến Trần Tri Ngộ vẫn còn đang lạnh cóng bên ngoài.
Cô vặn nước nhỏ lại, mở cửa phòng tắm ló đầu ra: “Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ đáp lại một tiếng.
“Hình như vòi hoa sen có vấn đề gì đó, anh vào xem thử…”
Trần Tri Ngộ liếc mắt nhìn, đứng dậy đi qua.
Tô Nam đẩy rộng cửa ra.
Cửa phòng tắm thấp hơn cửa chính bên ngoài, khi đứng thẳng đỉnh đầu anh chạm vào khung cửa, anh hơi cúi đầu bước vào.
Cổ tay bị Tô Nam nắm lấy, tiếp sau đó những ngón tay mảnh mai nóng hầm hập lần lên cởi nút áo sơ mi của anh.
Cơ thể nhỏ nhắn trần trụi, làn da trắng nõn bị nước nóng xông ửng hồng, anh liếc mắt nhìn, nơi nào đó lập tức nổi lên phản ứng.
Treo vòi sen lên, chụp lấy cổ tay cô, một tay chống vào vách tường trước mặt, tay còn lại kéo tay cô trượt xuống chạm vào bên dưới.
Nước ấm xả xuống, chẳng mấy chốc quần áo anh ướt đẫm, áo sơ mi bết sát vào da thịt lộ ra đường nét cơ thể rắn chắc.
Cô bị nước xối vào nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ, trong tay, còn nóng hơn cả dòng nước nóng.
Bị hôn, tiếp đó tay bị anh nắm lấy dẫn dắt, cách lớp vải vóc vuốt ve lên xuống, thanh âm trầm khàn dán bên tai: “Làm cho anh đi…”
Bờ lưng vành tai đỏ thành một khối.
Ngần ngừ, ngón tay lần lên, vừa cởi khuy kéo dây khóa xuống, cái đó tức khắc nảy ra gõ lên tay cô.
***
Nửa giờ sau, Trần Tri Ngộ bế Tô Nam ra khỏi phòng tắm.
Dùng khăn bông dày lau khô nước trên người cô, nhét vào trong chăn, sau đó lấy mấy sấy qua sấy tóc cho cô.
Anh không giỏi làm chuyện này, vụng về qua loa như thổi lông mèo.
Tô Nam vừa ghét bỏ trong lòng, vừa… hưởng thụ.
Tóc hong khô được bảy tám phần, Trần Tri Ngộ gọi điện thoại cho người đưa thức ăn lên.
Ngồi xuống mép giường, nhìn Tô Nam bọc kín trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn: “Ở nhà, em có nghỉ ngơi tốt không?”
Tô Nam gật đầu: “Cô Điền gạt mẹ em, nói em bị viêm dạ dày…” Hoàn toàn không đụng tới thức ăn chua cay sống nguội, bình thường cũng không ra khỏi cửa, chỉ giúp trông Ninh Ninh, làm những công việc nhà nhẹ nhàng, căn bản dưới tình huống mẹ Tô không hề hay biết, thực hiện đầy đủ những chuyện cần kiêng cữ.
Trần Tri Ngộ khẽ thở dài, cảm thấy đau lòng và thương cô vô hạn.
Nắm lấy bàn tay cô, chạm vào chiếc nhẫn nơi ngón giữa, vô thức vuốt ve.
Tô Nam quỳ dậy, nhích lại gần ôm chầm lấy anh, chính bản thân mình cũng đau lòng khó chịu nên không biết phải an ủi anh thế nào: “Sẽ có mà…”
Qua một hồi lâu sau, Trần Tri Ngộ khẽ ‘Ừm’ một tiếng.
Bữa tối, mặc Tô Nam nằn nì làm nũng, Trần Tri Ngộ cũng quyết không cho cô chạm vào một giọt rượu, tuy đã hơn hai tháng, nhưng anh sợ cô vừa bị nhiễm lạnh lại uống rượu sẽ không hồi phục được sức khỏe.
“Chỉ một ngụm thôi anh…”
“Một giọt cũng không được.”
Thấy Tô Nam mếu máo, bèn chồm người qua hôn cô: “Một ngụm.”
Trong miệng anh có vị ngọt của rượu thanh mai.
Tô Nam vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi.
Anh lại suýt chút nữa bị cô khiêu khích dựng dậy.
Ăn cơm xong, thời gian không còn sớm, hai người đánh răng rửa mặt leo lên giường làm tổ.
Rất nhiều lời muốn nói, trước đó chỉ bộc bạch thật nhanh những điều cất chứa trong lòng, lúc này mới thong thả chuyện trò.
Tô Nam khép năm ngón tay lại, nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón giữa tay phải mình, có phần choáng váng, cho dù cô ‘liêm khiết’ đến đâu đi nữa cũng không cách nào kháng cự nổi cái này, cười khúc khích hỏi anh: “Anh mua lúc nào vậy ạ?”
Trần Tri Ngộ hừ một tiếng, không thèm trả lời.
“Vừa khin khít luôn.”
“…” Trần Tri Ngộ liếc cô một cái.
Mặc dù không để cho Tô Nam có cơ hội thốt ra khỏi miệng, nhưng anh biết, Tô Nam đi cùng anh đến nơi này, là chuẩn bị chia tay anh.
Anh đến cầu hôn, cô đến chia tay…
Không nhịn được, chụp một chưởng lên đầu cô.
Tô Nam bổ nhào tới trước, ngoảnh đầu lại: “Sao lại đánh em?”
“Đáng đánh.”
Tô Nam hiển nhiên cũng cảm thấy hổ thẹn, có đôi khi tính cách của bản thân quá cố chấp, cứ nhất định rúc vào sừng trâu nằm im trong ngõ cụt không chịu đi ra.
Lúc trước, nói Tô Tĩnh, chẳng phải bản thân mình cũng như thế sao.
Nhận lỗi, nghiêng người qua hôn anh: “Em sai rồi.”
Trần Tri Ngộ giữ vai cô, đè xuống giường, cúi đầu ngậm môi cô, lưỡi cũng đồng thời luồn vào.
Hạn hán quá lâu. Tuy chưa thể làm đến đầu đến đũa, nhưng giày vò cô một chút, vẫn được.
Trong chăn nóng hừng hực, chẳng mấy chốc trên chóp mũi rịn lấm tấm mồ hôi.
Tay bị anh đè trượt xuống dưới, nắm lấy, không biết làm, kết cấu lộn xộn.
Trong phòng tắm anh đã phun trào một lần, lúc này hai cánh tay mỏi nhừ mà vẫn chưa thấy có bất kỳ dấu hiệu nào.
Không khỏi nhớ đến một trận bạc hà mát lạnh kia. Không có bạc hà, không biết công hiệu có bị giảm đi không.
Trước đây…. chưa từng làm thế này.
Hiển nhiên là xấu hổ nhưng chẳng mấy chốc đã ném bay khỏi đầu.
Trần Tri Ngộ vừa rục rịch có cảm giác, đột nhiên tay Tô Nam khựng lại, mặt nghệt ra chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhỏm người dậy gõ nhẹ vào đầu cô.
Tô Nam xốc lại tinh thần dũng sĩ, dòm anh lăm lăm, chẳng nói chẳng rằng, chẳng hiểu ra sao mặt bỗng dưng đỏ bừng.
“Làm sao thế?”
Tô Nam ngọ nguậy lắc đầu, lại ngơ ra mười mấy giây, sau đó như thể đã đưa ra quyết định sống còn, hít sâu một hơi, đột nhiên trùm chăn phủ kín đầu, chui xuống.
Trần Tri Ngộ lập tức hiểu ra, muốn ngăn lại.
Chưa kịp…
Trần Tri Ngộ: “…”
Tới luôn, khóa này cũng muốn dạy.
Ngón tay luồn vào tóc cô: “Đừng dùng răng… em”
Động tác ngập ngừng.
“Đừng cắn sẽ đau.”
Trong chăn lí nhí: “… ưm.”
Mặc dù đại để hoàn toàn chệch khỏi kết cấu, nhưng thế này cũng đã quá đủ kích thích.
Cũng không nỡ, chỉ để cô ở đó chơi đùa chốc lát liền vớt cô ra, cầm tay cô nắm giữ, dẫn dắt làm ra tới.
Mặt Tô Nam nóng đến mức có thể nướng bánh kếp áp chảo, giơ tay lau khóa miệng, mắt ngó lơ không dám nhìn anh.
Trần Tri Ngộ cười vô lại, vòng tay ôm cô vào lòng, cố ý trêu: “Mùi vị gì thế?”
“… Mặn.”
Thanh âm ngả ngớn phả sát bên tai cô, hơi nóng trôi lơ lửng: “Em cũng mặn.”
Tô Nam: “…”
***
Lúc thì tán gẫu, lúc thì đùa giỡn, đêm cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau, Trần Tri Ngộ dắt Tô Nam đi dạo một vòng quanh khu lân cận.
Ở trên này có một bảo tàng nghệ thuật cắt giấy, trưng bày vô số tác phẩm cắt giấy tinh xảo, hơn nữa còn có thể được học miễn phí.
Dưới sự hướng dẫn của bậc thầy cắt giấy, Tô Nam thành công cắt được một chữ ‘Phúc’, nhất định phải dán lên cửa sổ xe Trần Tri Ngộ, bị ghét bỏ.
Ôm mấy tác phẩm cắt giấy bằng tay tuyệt đẹp vừa chọn được, tiếp tục đi dạo qua những cửa hàng khác.
Mấy năm gần đây, cả nước thương mại hóa du lịch, những ‘Cổ trấn’ na ná nhau mọc lên khắp nơi, mất dần nét hoang sơ nguyên bản, niềm vui thú cũng không còn nhiều.
Tuyết ngừng rơi, mặt trời khẽ vén rèm mây đen ló đỉnh đầu tròn xoe ra ngoài.
Hôm nay, khách du tịch tới vui chơi thưởng ngoạn còn đông hơn hôm qua, homestay trong nhất thời vô cùng ồn ào náo nhiệt, buổi tối còn có người ôm đàn ghita hát trong sân:
‘Làn gió hôm nay thổi tới anh, mang cơn mưa đến, với em hết thảy rượu nồng đều chẳng sánh được người…’
(*Trích trong bài Gió xuân mười dặm – Lý Vũ Xuân
https://www.youtube.com/watch?v=t1RpPCBlRLw)
Trần Tri Ngộ: “Tầm thường.”
Tô Nam: “Em thấy bài hát này hay quá chừng mà!”
Đến phần điệp khúc, có mấy cô gái mặc váy dài đi lên chụp ảnh chung với ca sĩ.
Trần Tri Ngộ: “Sến rởm.”
Tô Nam: “Anh thật phiền!”
Mặc dù cảm thấy tầm thường lại sến rởm, nhưng Trần Tri Ngộ không hề có ý định rời đi mà vắt chéo chân ngồi trên băng ghế gỗ trong sân, đốt một điếu thuốc, lúc thì nhìn những ngọn núi tuyết chồng tuyết, lúc lại ngắm Tô Nam bên cạnh.
Có gió, có tuyết, có người yêu.
Đến mười giờ, hai người trở về phòng.
Tô Nam vào tắm trước, lúc tắm rửa xong đi ra thấy Trần Tri Ngộ đang ngồi bên cửa sổ vừa lật quyển truyện tranh đem theo vừa ‘ừm ờ’ ngâm nga hát.
‘Ừm ờ’ vẫn là bài hát lúc nãy trong sân.
Tô Nam: “Tầm thường!”
Tối đó, cô nhanh chóng biết, Trần Tri Ngộ chẳng những tầm thường mà còn vô cùng nhỏ mọn.
***
Quả thật không còn gì để thưởng ngoạn nữa, hai người xuống núi.
Bầu trời trong vắt, ánh nắng xuyên qua những chạc cây rọi một màu sáng rỡ tinh khôi.
Nhưng nhiệt độ lại hạ xuống thấp hơn hôm qua, gió thổi vào mang theo cái lạnh tê cóng.
Tô Nam xuýt xoa đóng cửa sổ lại.
Đang thảo luận lộ trình kế tiếp, hai người nảy ra hai ý kiến khác nhau.
Tô Nam thì muốn về thành Đán, cô còn phải trở về trường đăng ký, sau đó chỉnh sửa luận văn chuẩn bị cho tháng ba bảo vệ.
Trần Tri Ngộ thì muốn đi thành Túc.
“Nhà em… thật sự rất lộn xộn.”
“Anh biết.”
Tô Nam vẫn muốn ngăn anh: “… Nhà rất cũ.”
Trần Tri Ngộ liếc cô một cái: “Thời điểm học tiến sĩ, anh và bạn cùng lớp tham gia tổ chức phi chính phủ giúp hỗ trợ cải thiện giáo dục vùng nông thôn, ngọn núi phía tây nam, thâm sơn cùng cốc, xe không thể vào được, đến thị trấn còn phải đi bộ lên mất một hai tiếng. Không có hệ thống cung cấp nước sạch, chỗ vệ sinh là hố phân của chuồng heo. Anh là một tay đàn ông xoi mói dở hơi như thế sao?”
Tô Nam nhoẻn miệng cười.
Trần Tri Ngộ: “Anh còn sợ gia đình em không cho phép.”
“Không thể nào!”
“Em xem,” Trần Tri Ngộ kê cho cô nghe: “Là giáo viên của em – tri thức quét rác, lớn hơn em mười tuổi – già mà không nên nết, còn tái hôn, bội tình bạc nghĩa…”
Tô Nam cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng vẫn là không nói lại anh, bèn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Tô.
“Mẹ, mẹ đang ở nhà ạ?”
“Ở nhà… Con, con bé này, làm thế nào mà về lại trường cũng không chờ mẹ về rồi hẳn đi.”
Tô Nam ấp úng: “Mẹ, con sẽ lập tức về ngay…”
“Sao vừa đi đã trở lại rồi? Khi nào con về tới?”
“Khoảng ba tiếng nữa ạ.”
Mẹ Tô: “…”
“Con còn đưa một người về cùng.”
“Ai thế?”
Tô Nam liếc mắt nhìn Trần Tri Ngộ: “Dạ, bạn trai…”
Bên kia yên lặng vài giây, sau đó dội qua giọng nói kích động của mẹ Tô: “Con có bạn trai khi nào vậy? Sao không báo cho mẹ biết sớm để mẹ chuẩn bị! Thức ăn chưa mua, nhà cửa cũng chưa dọn dẹp! Con… cậu ấy có kiêng ăn gì không? Nếu không thì, hay là ra ngoài ăn?”
Một loạt câu hỏi, làm cho Tô Nam không biết phải trả lời cái nào trước.
Trần Tri Ngộ nghe thấy thanh âm nôn nóng của bà trong điện thoại, cũng cảm thấy mình có phần mạo muội, liền lên tiếng: “Nói với dì, ngày mai anh sẽ tới thăm hỏi.”
Tô Nam vội nói: “Ngày mai anh ấy mới đến ạ! Hôm nay, anh ấy còn có việc ở thành Túc.”
Cúp điện thoại, Tô Nam liếc Trần Tri Ngộ: “Anh thật phiền mà!”
Trần Tri Ngộ không thèm ngó qua: “Anh thấy em càng ngày càng có tiền đồ rồi đấy.”
Tô Nam cười hì hì: “Ngài dạy dỗ tốt ạ.”
(Tác phẩm cắt giấy)