Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 82: Thể hiện sự chân thành​





Tô Dũng và Trương Đại Thiểu hàn huyên thêm vài câu thì gần như phát triển mối quan hệ đến mức anh em kề vai sát cánh đã lâu vậy, hai cô gái đứng bên cạnh thấy mà nổi da gà.
Làm quen xong rồi, vốn không định mở miệng nhưng cuối cùng cũng mặt dày lên tiếng, Tô Dũng xoa tay mình, nở một nụ cười thân thiện, nói:
- Tiểu Trương, mấy tên du côn trên đường Giải Phóng là do cậu đánh cả à?
Trương Đại Thiểu gật đầu:
- Anh Dũng, anh nói những người ức hiếp Tâm Lam đúng không, đúng vậy, là tôi đã đánh cho bọn họ một trận.
Nghe chính miệng Trương Đại Thiểu thừa nhận, và nghe lại từ người khác là hai cảm giác khác nhau. Tô Dũng thấy Trương Đại Thiểu gật đầu thì mắt sáng lên:
- Tiểu Trương, một mình cậu đánh ngã bọn họ, thân thủ rất tốt nha, tôi đây cũng có chút hứng thú, hai ta động tay chân một chút chứ?
Lúc này Trương Đại Thiểu mới thấy hối hận vì lời nói vừa rồi, hóa ra Tô Dũng hỏi cho rõ ràng vì đây mới chính là mục đích của hắn.
Trương Đại Thiểu chưa kịp nói gì thì Tô Tâm Lam đã phấn khích la lên:
- Trương Thiên đẹp trai, anh đứng ngây ra đó làm gì, anh trai của tôi muốn thử anh một chút, đây chính là vinh dự của anh đấy.
Mặc dù Liễu Thanh Thanh không nói nhưng vẻ mặt cũng rất hào hứng.
Đúng là không chịu nổi hai anh em nhà này mà, Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, nói:
- Anh Dũng, anh nhớ hạ thủ lưu tình nha.
Tô Dũng vui vẻ phất tay, đầu tiên đánh ra một quyền thử Trương Đại Thiểu, bị Trương Đại Thiểu dễ dàng đỡ được thì hắn liền hiểu được là em gái mình không nói dối, người trẻ tuổi này đúng là có khả năng đánh bại đám người kia.
- Cẩn thận nha!
Tô Dũng vô cùng hăng hái, quay người lại, đấm thẳng một cú vào ngực Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng gạt đi cú đấm đó, cú đấm của Tô Dũng giống như một con thuyền nhỏ bị gió thổi thì sẽ bị đẩy đi theo sóng.
- Thủ pháp rất đẹp.
Tô Dũng kinh hãi, thân là người lành nghề, hắn biết cái gạt tay kia của Trương Đại Thiểu đã đạt đến trình độ như thế nào.
Trình độ cỡ đó chỉ có ở một cao thủ có được thiên phú, phải trải qua vô số trận chiến, dần dần mài dũa mới đạt được, nhưng hiện giờ lại xuất hiện trên một gã trẻ tuổi thì làm sao mà Tô Dũng không sợ hãi được.
- Đến đây!
Tô Dũng hét to lên, hắn đã biết thân thủ Trương Đại Thiểu không hề kém mình, vậy nên công kích Trương Đại Thiểu thẳng tay thẳng chân.
Nhưng với lần ra tay này thì Tô Dũng đã thấy hối hận, vì hắn luôn tự tin vào bản thân mình, tuy nhiên trước mặt Trương Đại Thiểu thì hắn chỉ mỏng như một tờ báo mà thôi.
- Đây rốt cuộc là quái thai phương nào vậy?
Tô Dũng thở hồng hộc nhìn Trương Đại Thiểu, vẻ mặt chấn động, đây không phải là cao thủ mà là siêu cao thủ.
Cùng lúc đó Tô Dũng cũng nảy sinh ý định muốn kéo Trương Đại Thiểu vào trong quân đội.
Nếu thằng nhóc này vào quân đội thì không bao lâu sau sẽ là người siêu cường khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Người như hắn thì đánh những tên lính to con châu Âu cũng không thành vấn đề.
- Tiểu Trương, có hứng thú phát triển trong quân đội không? Thiên phú của cậu rất tốt, chỉ cần vào quân đội thì tôi chắc chắn con đường phía trước của cậu sẽ cô cùng sáng lạn.
Tô Dũng lập tức nói một cách chân thành.
Đi lính này kia là điều mà Trương Đại Thiểu không hề có hứng thú, hắn không do dự mà liền từ chối:
- Anh Dũng, cảm ơn anh đã ưu ái, nhưng con người em sống thoải mái đã quen rồi, môi trường sinh hoạt trong quân đội không thích hợp, em chỉ có thể nói xin lỗi anh thôi.
Vẻ mặt Tô Dũng đầy tiếc nuối, liên tục lắc đầu thở dài:
- Người giỏi như vậy mà không đi tòng quân đúng là đáng tiếc, đối với quân đội là sự tổn thất lớn à. Nhưng mỗi người có một chí hướng riêng, chuyện này tôi không ép được.
Tiếp theo Tô Dũng kéo Trương Đại Thiểu đi, đề nghị cùng ăn cơm một bữa, chuyện này Trương Đại Thiểu không từ chối, lên xe cùng mọi người, ngẩng cao đầu mà đi.
Chiếc xe dừng lại ở một một nhà hàng tên là Thực Vi Thiên, mặc dù tên Thực Vi Thiên hơi sến nhưng rất nổi tiếng, là nhà hàng mang truyền thống Trung Quốc, nhưng tuyệt đối không thể so với nhà hàng Hạo Giang rồi.
Mấy người họ xuống xe, đi vào Thực Vi Thiên, còn chưa bước vào bên trong thì bỗng nhiên sau lưng có một giọng nói vang lên:
- Ôi, đây không phải là ông tiên rượu đó sao?
Trương Đại Thiểu quay đầu lại nhìn, thấy một người thanh niên ăn mặc sang trọng đang bước đến phía mình, người này cao và gầy tong teo, nhìn thư sinh, đối với hắn không có chút ấn tượng gì.
Thế nhưng điều khiến Trương Đại Thiểu thấy kì lạ là người thanh niên đó hình như có chút thù địch với mình, tại sao lại mở miệng trêu chọc mọi người như vậy?
Mấy người Tô Dũng cũng đều thấy khó hiểu, tất nhiên bọn họ cũng nhìn thấy được là người thanh niên kia không có ý tốt, nhưng chưa có gì quá đáng nên cũng không nói thêm gì.
Người thanh niên kia hình như còn có thêm vài người bạn đi cùng nữa, cả đám đi đến bên cạnh Trương Đại Thiểu, nghiêng đầu, nhìn Trương Đại Thiểu cười hì hì, ánh mắt kia nhìn rất gai mắt.
- Mấy anh em, còn nhớ tao đã nói với tụi mày về chuyện ông tiên rượu, uống một hơi hết 5 bình rượu Ngũ Lương chưa?
Gã thanh niên đó nói với bạn mình:
- Chính là hắn, nhìn đi, chẳng khác nào một con chó cả.
Uống 5 bình rượu ngũ lương? Vừa nghe xong thì cả đám Tô Tâm Lam cũng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trương Đại Thiểu.
Lời này nếu nói đến người khác thì chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng người nọ bị bệnh, thế nhưng nói đến Trương Đại Thiểu thì bọn họ lại có phần tin là thật. Chỉ là không nghĩ ra được, người này quá trẻ tuổi, sao lại có tửu lượng kinh người như vậy được?
- Mày là ai?
Trương Đại Thiểu cau mày, xem ra lần trước Tống Giai mời mình đi ăn ở nhà hàng Hạo Giang, tiểu tử này có ở đó, nhưng mình thì không nhìn thấy hắn.
- Tao là Lý Tinh.
Thanh niên kia lạnh lùng nói.
- Mày khiến bố tao uống đến ói ra, đúng là rất oai à, tao tìm mày cũng khá lâu rồi.
Vừa nghe Lý Tinh nói xong thì bỗng nhiên Trương Đại Thiểu liền hiểu ra mọi chuyện, nhìn kỹ lại thì dáng dấp của tiểu tử này thật giống với Lý Tổng mà.
Lúc đó Lý Tổng mời các vị Giám đốc ăn, nói chuyện làm ăn thì con trai lão cũng có mặt. Chỉ là hắn không nghĩ đến lại gặp phải Tống Giai ở đó, khó cưỡng lại được sắc đẹp kia nên đến mời rượu.
Lý Tinh còn nhỏ tuổi, chỉ ngồi tại chỗ chờ đợi, không ngờ là nhìn thấy cảnh bố mình bị mất mặt. Lúc này gặp lại Trương Đại Thiểu thì tất nhiên là phải tính sổ chuyện cũ rồi.
- Mày muốn làm gì?
Trương Đại Thiểu nhìn Lý Tinh, hỏi.
Lý Tinh không trả lời Trương Đại Thiểu mà nhìn sang Liễu Thanh Thanh và Tô Tâm Lam, nói:
- Lần trước đi cùng với hai người đẹp, lần này cũng đi cùng với hai người đẹp, mày lợi hại thật đấy, lúc nào cũng hai người, không biết "thằng nhỏ" của mày có chịu được không nhỉ?
Sắc mặt Trương Đại Thiểu liền xám xịt, chỉ vào Lý Tinh nói:
- Tao cho mày hai giây để xin lỗi tao, bằng không thì hãy tự gánh lấy hậu quả.
Lý Tinh định thay cha hắn trả thù chuyện cũ, Trương Đại Thiểu không thèm để ý đến chuyện đó, nhưng hắn lại dám xúc phạm đến Liễu Thanh Thanh và Tô Tâm Lam, chuyện này hắn không thể tha thứ được.
- Tao giết, thằng nhóc này đúng là điên rồi.
- Gọi mày một tiếng tiên rượu mà mày đã tự đưa mình lên ngọn cây rồi à? Bắt lấy nó.
Trương Đại Thiểu vừa mở miệng là không khí ở đó liền trở nên căng thẳng, có mùi thuốc súng dày đặc.
- Mấy anh em, nhìn đi, thằng nhóc này dám uy hiếp tao đấy.
Lý Tinh khoanh tay trước ngực, tự tin rằng mình sẽ kiểm soát được mọi việc.
- Một!
- Hai!
Trương Đại Thiểu thở dài một hơi:
- Lý Tinh, đây là do tự mày muốn ăn đòn đó nha, đừng có trách tao.