Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 216: Có Vụ Làm Ăn Lớn




Trương Đại Thiểu tất nhiên không biết cha vợ tương lai đang âm mưu ám hại mình, giờ phút này hắn đang mang bộ mặt đau thương đi trên đường cái.

Chính xác là Hàn Kiến Vĩ ép buộc Hàn Mộng Di cho nên Hàn Mộng Di mới có thể gả cho Lưu Cảnh Thần, dù nói Hàn Mộng Di cam tâm tình nguyện nhưng sự thật chắc chắn là như vậy.

- Làm sao bây giờ?

Trương Đại Thiểu thở dài, Hàn Mộng Di nếu đã quyết định vì cha mà hy sinh hạnh phúc cả đời, như vậy mình nói thêm gì cũng là vô dụng.

Nhưng vẫn đề là Lưu Cảnh Thần kia chính là một tên cầm thú, Hàn Mộng Di gả cho hắn chắc chắn là đã nhảy vào trong hố lửa.

- Quên đi, cùng lắm thì lúc kết hôn lão tử đến đó chém giết!

Trương Đại Thiểu nhún vai, việc này thật sự là không có biện pháp giải quyết gì tốt.

Tâm tư chuyển động cực nhanh, Trương Đại Thiểu lững thững đi về phía trước, bỗng một tiếng phanh bén nhọn làm Trương Đại Thiểu bừng tỉnh.

Ngẩng mạnh đầu lên, chỉ thấy một chiếc Hummer màu xanh dừng sát đùi phải của mình, suýt nữa thì đụng vào cột đèn ven đường.

- Anh không có mắt à!

Cửa kính xe bị hạ xuống, một người thanh niên đeo kính râm vươn đầu ra, hướng về phía Trương Đại Thiểu mắng một tiếng.

- Xin lỗi!

Trương Đại Thiểu bình tĩnh nhìn qua người thanh niên một cái, thản nhiên mở miệng xin lỗi, dù sao việc này cũng là do mình không đúng.

Mở miệng giải thích, không phải sống trước thì cũng là sống sau, hoặc là cái thân thể kia cũng chưa làm chuyện đó, đối với Trương Đại Thiểu mà nói đây là hành động vượt thời đại.

Nhưng người thanh niên ngỗi trên chiếc Hummer màu xanh kia cũng không thông cảm, lại càng thêm tức giận, đây là thái độ gì? Cũng quá kiêu ngạo đi!

- Anh đứng lại đó cho tôi!

Người thanh niên quát to một tiếng, lạch cạch mở cửa xe bước đến trước mặt Trương Đại Thiểu, ánh mắt đen tối:

- Tôi cho anh đi chưa? Muốn chết có phải không?

- Anh muốn thế nào?

Trương Đại Thiểu thờ ơ nhìn người thanh niên.

- Tôi giết!

Người thanh niên quát to một tiếng, trợn to hai mắt, nước miếng văng khắp nơi:

- Nhóc con còn muốn kiêu ngạo, nhưng anh kiêu ngạo trước mặt tôi, còn chưa đủ trình đâu!

Vừa nói vừa lấy đầu ngón tay chỉ vào ngực Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu không nói gì, lập tức nắm lấy cổ tay người thanh niên.

Tiếng mắng của người thanh niên trong nháy mắt ngừng lại, kêu thảm một tiếng ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy cổ tay như bị chặt đứt, nhe răng trợn mắt la hét không ngừng.

Trương Đại Thiểu lại hơi dùng sức đẩy, người thanh niên lảo đảo một cái, rầm một cái ngã lên xe của chính mình.

- Tiểu tử thối, mày thật sự muốn chết!

Người thanh niên bị Trương Đại Thiểu làm cho đầu cháng váng, một bên xoa nắm cổ tay đã sưng đỏ, một bên hùng hùng hổ hổ đi lên.

Từ trong quần áo lấy ra một con dao gắm, múa may đùa giỡn trước mặt Trương Đại Thiểu, nhìn là biết, người thanh niên này bình thường vẫn chơi dao.

Có dao trong tay người thanh niên càng thêm an tâm, sau một lúc ra oai trước mặt Trương Đại Thiểu, dùng dao găm khoa tay múa chân trước mặt Trương Đại Thiểu rồi nói:

- Tiểu tử thối, dám ra tay với tao, chán sống rồi có phải không, tin tao cho mày đổ máu không hả?

- Không tin.

Trương Đại Thiểu rất thành thực lắc đầu.

- Chết mẹ mày đi!

Người thanh niên trợn mắt lên, trong ánh mắt toàn lệ khí, vậy mà thực sự cầm dao đâm về phía Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu ngay cả chớp mắt cũng không, cũng không hoảng loạn, nhưng bả vai vừa động, tay vươn ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lấy lưỡi dao.

- Tao, tao không tin!

Người thanh niên lập tức mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, người này có thể sử dụng hai ngón tay kẹp chặt lấy dao của mình?

Còn chưa phục hồi tinh thần lại, cổ tay Trương Đại Thiểu đã lật lại, dao găm của người thanh niên trong nháy mắt đã bị Trương Đại Thiểu đoạt đi, Trương Đại Thiểu còn lật tay đánh vào khuỷu tay của người thanh niên một cái, làm cho người thanh niên ngã lên chiếc xe Hummer, phát ra một tiếng động thật mạnh.

Vung tay một cái, con gao găm vèo một cái lướt qua chóp mũi cắm ngay trước mặt người thanh niên.

Người thanh niên sợ run lên, mắt nhắm chặt, một hồi lâu mới mở to mắt ra, không khỏi thở hổn hển thật lâu, thật may, con dao kia cũng không đâm trúng mình. Sờ sờ chóp mũi của mình, ấm ấm, là máu của mình!

Người thanh niên lập tức toát mồ hôi lạnh, một dao kia cũng làm cho ba hồn bảy vía của hắn bay mất, tứ chi cứng ngắc, dựa vào chiếc Hummer mà đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Trương Đại Thiểu đã ngập tràn kiêng kị.

Nhưng người thanh niên không vì vậy mà e ngại Trương Đại Thiểu, hắn cắn răng một cái rồi nhổ con dao cắm trên chiếc Hummer ra, không tiếp tục đi về phía Trương Đại Thiểu nữa mà lại chỉ vào Trương Đại Thiểu, ngoan tuyệt nói:

- Mày giỏi lắm! Coi chừng đó!

Đối với loại uy hiếp này Trương Đại Thiểu cũng không thèm để trong lòng, đang muốn rời đi, bỗng nhiên cửa sau xe Hummer mở ra, người còn chưa đi ra, một tiếng quát uy nghiêm đã truyền đến:

- Tiểu Mã, câm mồm!

Người thanh niên vừa nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức thay đổi thành bộ dáng khác, thành thật đứng ở đó giống như một học sinh tiểu học biết nghe lời vậy.

Trương Đại Thiểu nghe thấy giọng nói này cũng dừng chân lại, tiếp theo, một trận tiếng cười sang sảng truyền đến.

- Ha ha ha, Trương Thiên, thật là có duyên nha!

Thân ảnh Thành Hổ kiệt ngạo bất tuân xuất hiện trước mặt Trương Đại Thiểu.

- Anh Hổ!

Trương Đại Thiểu cũng cười lên, khó trách Tiểu Mã kia lại kiêu ngạo như vậy, là thuộc hạ của anh Hổ, có thể không kiêu ngạo sao.

Nói xong hai người cho nhau một cái ôm nhiệt tình.

Ánh mắt tiểu Mã ngơ ngác nhìn Thành Hổ cùng Trương Đại Thiểu. Hàn huyên thân thiết như vậy, hắn đã sớm bị choáng váng rồi, thì ra tiểu tử giống quái thai này lại thân thiết với anh Hổ như vậy! Anh Hổ thật là mạnh mà, ngay cả loại người như vậy cũng quen biết.

- Đứa nhỏ không hiểu chuyện kia lại động dao với cậu, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng!

Lúc này Anh Hổ nhìn thoáng qua tiểu Mã, cười ha hả nói với Trương Đại Thiểu.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con dao kia đối với cậu cũng chỉ là một món đồ chơi, sao cậu để ý được nhỉ.

- Anh Hổ nói đùa, cậu bạn này tính tình rất giống tôi, tôi rất thích.

Trương Đại Thiểu tỏ vẻ mình cũng không để ở trong lòng.

Nói chuyện vài câu, dường như tâm tình của Thành Hổ rất tốt, hô hào nhất định phải uống rượu với Trương Đại Thiểu, không say không về.

Trương Đại Thiểu vui vẻ đồng ý đề nghị này, lập tức cùng Thành Hổ đi vào chiếc Hummer, cuối cùng Tiểu Mã tiến vào phụ trách lái xe, đi vào một khách sạn xa hoa nhất Yến Kinh, khách sạn Thần Châu ăn uống một chút.

Rượu ba tuần, Thành Hổ bỗng nhiên buông chén rượu, nghiêm trang hỏi Trương Đại Thiểu:

- Trương Thiên, có một vụ làm ăn lớn, tôi còn có mấy đối tác, cậu có làm không?

Trương Đại Thiểu đã sớm biết Thành Hổ không đơn thuần muốn cùng mình uống rượu ôn chuyện, mặt không đổi sắc hỏi:

- Làm ăn cái gì?

- Kim cương.

Thành Hổ trầm ngâm một lát mới phun ra hai chữ này.

Trương Đại Thiểu nhìn Thành Hổ một chút, bưng chén rượu trước mặt lên uống một ngụm rồi đặt lại lên bàn, một tiếng nhỏ vang lên.

- Anh Hổ, tôi không phải thương nhân, tôi biết, anh cũng không phải thương nhân.

Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng nói.

Nhất thời Thành Hổ sửng sốt, cân nhắc một chút mới hiểu được ý tứ của Trương Đại Thiểu, trong lòng cũng không khỏi tự giễu, Trương Thiên là người tài ba cũng là người sảng khoái, mình vòng vo với hắn cũng là nhầm đối tượng.

- Ngày mai tôi muốn đi tham gia một đại hội kim cương, nhưng người không đủ, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi, khi thành công cậu sẽ có ba phần.

Nghĩ nghĩ, Thành Hổ trực tiếp nói.