Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 200: Là mày để cho tao hung hăng càn quấy




- Tốt rồi Mẫu Đơn, mấy tên thích cắn người đó, tôi đuổi ra hết rồi.
Trương Đại Thiểu vỗ vỗ tay giống như vừa mới vứt xong một bịch rác, phủi tro bụi trên tay, làm như không có việc gì quay trở lại cửa hàng.
Mẹ con Mẫu Đơn đờ đẫn gật đầu, đó chỉ là động tác theo bản năng mà thôi, trên thực tế, bọn họ cũng không biết Trương Đại Thiểu nói cái gì, vì đã bị làm cho choáng váng.
Mẫu Đơn cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, mấy hôm trước vừa mới thấy Trương Đại Thiểu đánh gãy răng người ta rồi bắt nuốt vào bụng, giờ phút này hai tay nắm góc áo, hô hấp cũng cảm giác có chút khó khăn.
Phản ứng của Trương Ngọc Thiện thật ra còn tốt hơn một chút, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại rồi kêu lên:
- Đánh cảnh sát! Mày đánh cảnh sát!
- À, đúng rồi, đa tạ sự nhắc nhở của mày.
Trương Đại Thiểu bỗng nhiên phát hiện mình lại quên mất Trương Ngọc Thiện, qua sự tốt bụng nhắc nhở của Trương Ngọc Thiện, lập tức đi đến chỗ Trương Ngọc Thiện.
- Mày, mày muốn làm gì, tao cảnh cáo mày không được làm bậy.
Trương Ngọc Thiện đầu đổ đầy mồ hôi kêu to lên, nhiều cảnh sát như vậy cũng bị người này giải quyết, Trương Ngọc Thiện thật sự không dám đụng đến.
Trương Đại Thiểu nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Trương Ngọc Thiện thì ngay cả tay cũng lười động, người như thế không đáng.
- Mày còn đứng trong này làm cái gì, lăn ra ngoài!
Trương Đại Thiểu chống nạnh, trừng mắt, khẽ quát một tiếng, Trương Ngọc Thiện sợ tới mức run run, vội vàng hướng tới cửa phóng đi.
- Tao đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, khống so đo với mày!
Trương Ngọc Thiện một bên chạy một bên vẫn nhỏ giọng nói, suy nghĩ thì thấy mình chạy trốn là việc đương nhiên, tiện đà trở nên đắc ý, vẫn là lão tử thông minh.
- Đứng lại!
Phía sau truyền đến tiếng Trương Đại Thiểu hừ lạnh, thân mình Trương Ngọc Thiện chấn động, dưới chân như là mọc rễ không bước thêm được nữa.
Phía sau là cuồng đồ, ngay cả cảnh sát cũng đánh, còn có chuyện gì hắn không dám làm, trước mắt đừng nên trêu chọc, chờ sau này chậm rãi thu thập vậy.
Trương Đại Thiểu từng bước một đi đến trước mặt Trương Ngọc Thiện, tay vỗ vỗ trên mặt hắn:
- Tôi nói là lăn đi chứ không phải là đi ra ngoài!
Sắc mặt Trương Ngọc Thiện trở nên rất khó coi, giận tím mặt, muốn phát hỏa nhưng không dám kháng cự Trương Đại Thiểu, nhưng cũng không nằm dưới đất là lăn đi, nói ra một câu cực kỳ đè nén:
- Mày không được khinh người quá đáng!
- Tao khinh người quá đáng đấy, mày có thể làm gì?
Trương Đại Thiểu khinh thường hừ lạnh:
- Tao đếm tới ba, nếu mày không lăn đi, tao sẽ chỉ cho mày làm thế nào để lăn, nhưng nói cho mày biết trước, đến lúc đó sẽ được không thư thái như vậy nữa đâu.
- Tao đường đường là một người đàn ông, mày lại bảo tao lăn đi! Mày đang sỉ nhục nhân cách của tao!
- Một.
- Đừng có nằm mơ, có thể chết không thể nhục, ngon thì mày động đến tao thử xem!
- Hai.
- Tao nói cho mày biết, có giỏi thì mày cứ động thủ, lão tử sẽ không lăn đi.
- Ba.
- Tiểu súc sinh, lão tử liều mạng với mày!
Đối mặt với sự sỉ nhục của Trương Đại Thiểu, Trương Ngọc Thiện khơi dậy khí khái nam tử hán từ đáy lòng, hiên ngang lẫm liệt đối chọi với Trương Đại Thiểu.
Nếu cha Trương Ngọc Thiện ở đây nhất định sẽ lôi Trương Ngọc Thiện đến bệnh viện để xét nghiệm DNA, để xem đây có phải đứa con mình sinh ra không.
- Được, mày vẫn là một người đàn ông.
Trương Đại Thiểu có chút tán thưởng gật đầu, nhìn không ra kẻ bất lực này còn có một chút khí khái, hắn xắn tay áo của mình lên, muốn giữ cho Trương Ngọc Thiện một chút tôn nghiêm, sẽ không đánh vào mặt hắn.
- Tao lăn! Tao lăn được chưa?
Trương Đại Thiểu vừa mới nâng tay lên, một thân chính khí của Trương Ngọc Thiện nháy mắt biến thành tôn tử, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, lăn tròn ra ngoài.
Trương Đại Thiểu ngạc nhiên, người nầy thật đúng là ba hoa.
- Tôi, tôi không tin, Trương tiên sinh, sao anh lại ra đây?
Đám cảnh sát bị Trương Đại Thiểu ném ra bên ngoài lúc này mới đứng dậy được, đến xe sắp xếp hàng rào tìm lại cảnh côn của mình, vừa định vọt vào thì đã thấy Trương Ngọc Thiện cũng lăn ra đây, tất cả đều cả kinh.
- Lăn ra đây!
Trương Ngọc Thiện gian nan nói, như một cái bánh xe từ mặt đất đứng lên, quát:
- Lên cho tôi! Thằng nhóc này đánh cảnh sát, lấy súng ra bắn hắn!
Trên thực tế cũng không cần Trương Ngọc Thiện nói nhiều, nhóm cảnh sát đã sớm thông minh mà lấy súng ra, lần thứ hai uy phong xông vào cửa hàng, chỉ vào Trương Đại Thiểu, quát:
- Hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất! Nếu không sẽ nổ súng!
- Súng, súng!
Mẹ Mẫu Đơn vừa thấy mấy khẩu súng đen ngòm kia, thiếu chút nữa là ngất tại chỗ, ngay cả Mẫu Đơn cũng cắn cắn môi, run lên nhè nhẹ, ôm chặt lấy mẹ mình, không dám lộn xộn.
- Tôi khuyên các anh thu hồi súng đi!
Sắc mặt Trương Đại Thiểu trở nên có chút lạnh.
- Súng chỉ dùng để bắt tội phạm chứ không phải để đe dọa người vô tội!
Thời điểm Trương Đại Thiểu nói lời này mặt không đổi sắc tim không nhảy, hắn đánh mấy người cảnh sát dường như trở thành đầu heo, xong giờ làm như mình là người vô tội không dính dáng gì. Cảnh sát nghe xong, tất cả đều lạnh người.
Nhưng ý của Trương Đại Thiểu cũng không phải như vậy, hắn tới giờ cũng biến mình trở thành một người không tốt, dọa hai mẹ con Mẫu Đơn thành như vậy, hắn có chút tức giận.
- Đến lúc này còn mạnh miệng!
Trương Ngọc Thiện cười ha ha đi tới, càng thêm hăng hái:
- Mày đầu óc bị vào nước hay là thần kinh có vấn đề, nhưng, tao cũng thật sự phục lá gan của mày đấy.
Thuận tay cầm lấy khẩu súng của tên cảnh sát bên cạnh, Trương Ngọc Thiện không ngừng khoa tay múa chân trước mặt Trương Đại Thiểu:
- Biết đây là cái gì không, đây là súng! Chỉ cần tao động ngón tay, mạng nhỏ của mày sẽ không còn. Ha ha ha! Mới vừa rồi không phải mày rất hung hăng càn quấy sao, hiện tại mày hung hăng càn quấy một chút cho tao xem nào?
Bốp!
Tiếng cười của Trương Ngọc Thiện còn chưa dứt thì đã bị một tiếng tát thanh thúy cắt ngang, Trương Đại Thiểu rất nghe lời cho Trương Ngọc Thiện một cái tát, tát cho Trương Ngọc Thiện thất điên bát đảo, lập tức ngã vào người cảnh sát ở phía sau.
Trương Ngọc Thiện trực tiếp bị một cái tát này đánh choáng váng, nhóm cảnh sát cũng đều choáng váng, bị nhiều khẩu súng chỉa vào như vậy, người này còn dám tát Trương tiên sinh? Hắn không phải điên rồi chứ?
- Mày, mày thực sự dám đánh?
Trương Ngọc Thiện phun ra một ngụm nước miếng pha lẫn máu, khó tin nhìn Trương Đại Thiểu ở trước mặt, nhe răng trợn mắt rít gào:
- Có tin lão tử bắn mày hay không?
Trương Đại Thiểu dùng ánh mắt rất vô tội nhìn Trương Ngọc Thiện, vẻ mặt oan ức:
- Là mày để cho tao hung hăng càn quấy!
Trương Ngọc Thiện sửng sốt, lập tức oa oa kêu to lên, thiếu chút nữa là phun máu, hắn thật sự bị Trương Đại Thiểu kia làm cho điên rồi.
- Tao mặc kệ mày giả điên hay giả ngốc, dám đánh lão tử, lão tử sẽ cho mày nếm thử chết vì bị bắn là như thế nào!
Trương Ngọc Thiện hoàn toàn phát cuồng, giơ súng lên muốn bắn Trương Đại Thiểu.
Bốp!
Lại là một cái tát, Trương Ngọc Thiện đang đi về phía trước lại bị đẩy về phía sau, giống như là bóng bàn bị đánh đi vậy, bay đến bên kia thì bị người đập bắn trở về!
- Cầu tốt!
Một chú cảnh sát mê bóng bàn nhìn thấy động tác đẹp mắt của Trương Đại Thiểu, nhịn không được mà tán thưởng một tiếng.
Một cái tát này chỉ dùng một ít lực thôi mà cả người Trương Ngọc Thiện đều bị đánh bay, lập tức làm đám cảnh sát cũng té lăn trên mặt đất.
Cái này cũng chưa tính, Trương Ngọc Thiện vẫn chưa dừng lại, lăn mấy cái trên mặt đất, rồi lăn từ cửa hàng của Mẫu Đơn lăn xuống.
Lăn đến phía trước cầu thang mới chậm rãi ngừng lại.
Đương nhiên, khẩu súng trong tay Trương Ngọc Thiện đã không biết ở chỗ nào rồi.