Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 198: Tốt cho một tên cầm thú




Kỳ thật chuyện của Mẫu Đơn cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của Trương Đại Thiểu.
Chỉ là con của chủ nhiệm quản lý Tây thành coi trọng Mẫu Đơn, muốn đưa Mẫu Đơn về để làm nhân tình.
Mẫu Đơn làm sao có thể đồng ý, vì thế nên con của chủ nhiệm đại nhân cứ hai ba ngày lại tới quấy rầy cửa hàng của nhà Mẫu Đơn, làm cho nhà Mẫu Đơn không khí ngột ngạt.
Có thể là công tử đại nhân cảm thấy tán lâu vậy mà không có kết quả, nên mấy ngày nay công tử đại nhân rốt cục đưa ra tối hậu thư cho nhà Mẫu Đơn, nếu Mẫu Đơn không biết điều thì sẽ niêm phong cửa hàng của nhà Mẫu Đơn, bắt mẹ Mẫu Đơn đến Cục Cảnh sát.
Chuyện tuy rằng nhàm chán, nhưng đối với nhà Mẫu Đơn mà nói cũng là một đại họa.
- Kít!
Tiếng phanh xe vang lên, tiếp theo là rầm một tiếng mở cửa xe, kia là công tử đại nhân cao cao tại thượng, Trương Ngọc Thiện nghênh ngang đi tới.
Mẹ con Mẫu Đơn vừa nhìn thấy Trương Ngọc Thiện thì đều lộ ra vẻ mặt phẫn hận.
- Mẫu Đơn, anh lại tới đây.
Ánh mắt Trương Ngọc Thiện hung hăng nhìn chòng chọc vào bộ ngực cao ngất của Mẫu Đơn, trong mắt toàn là sự đen tối, cười đến chảy cả nước miếng, trong lòng thầm nghĩ, chờ tiểu mỹ nhân này ở trong tay mình, nhất định phải chơi hai ba ngày đêm cho đã rồi nói sau.
- Trương Ngọc Thiện, anh đi ra ngoài! Nơi này không chào đón anh!
Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi, có Trương Đại Thiểu ở đây cô cũng có vài phần dũng khí, chỉ vào Trương Ngọc Thiện hét lên một tiếng.
- Ôi, Mẫu Đơn, tức giận sao?
Trương Ngọc Thiện ngạc nhiên đánh giá Mẫu Đơn, mới không gặp có một lúc mà Mẫu Đơn sợ hãi rụt rè đã dám nổi giận với mình rồi.
- Mẫu Đơn, mau tới đây.
Mẹ Mẫu Đơn cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng kéo Mẫu Đơn lại, nhìn về phía Trương Ngọc Thiện cầu xin.
- Trương tiên sinh, tôi xin cậu, xin cậu buông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thực sự chịu không nổi nữa.
- Bác gái, bác nói gì vậy, tôi cũng không làm gì mấy người mà.
Trương Ngọc Thiện sờ sờ cái mũi, từ trên cao nhìn xuống mẹ con Mẫu Đơn.
- Cuộc sống của các người khó khăn, tôi cũng có thể giúp, nhưng phải tùy vào con gái bác.
- Tốt!
Một giọng nói tán thưởng bỗng nhiên truyền đến, hiện tại Trương Ngọc Thiện mới phát hiện trong cửa hàng còn có một người nữa thì không khỏi ngẩn ra, lập tức cười như điên:
- Thấy chưa, ngay cả người ta cũng nói tốt, Mẫu Đơn, em còn chưa sáng mắt ra sao?
- Tốt cho một tên cầm thú!
Nụ cười đắc ý của Trương Ngọc Thiện lập tức cương cứng trên mặt, nhìn lại thì thấy Trương Đại Thiểu đang lười biếng ôm cánh tay đứng ở đó, trên mặt là một nụ cười cười nhạo.
- Anh đang nói tôi sao?
Trương Ngọc Thiện có chút không thể tin được, nhìn trái phải bên người mình cũng không có ai, lúc này mới hai ba bước đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, chỉ vào cái mũi của mình.
- Anh còn có chút biết mình biết ta đấy.
Trương Đại Thiểu đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho Trương Ngọc Thiện.
Sắc mặt Trương Ngọc Thiện lập tức biến đổi, tiểu tử này quá ngang ngược rồi! Ngay cả mình cũng dám mắng. Dậm chân mạnh một cái, Trương Đại Thiểu trợn to mắt, chỉ vào mũi Trương Đại Thiểu kêu to:
- Mẹ nó, con mẹ mày mắng ai thế?
- Chửi anh.
- Thật sự coi mình là trời sao! Gan chó không nhỏ, ngay cả lão tử cũng dám mắng!
Trương Ngọc Thiện trở nên mạnh mẽ, hai tay đặt mạnh lên ngực Trương Đại Thiểu đẩy một chút.
Đây là chiêu hắn thường dùng, đầu tiên là làm cho người ta lảo đảo lui về phía sau, sau đó đá một phát lên bụng đối phương, đối phương lập tức bị lảo đảo ngã trên mặt đất, sau đó mình lại ra sức đá thêm cái nữa, đối phương chỉ còn nước ôm đầu xin tha thứ mà thôi.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, bàn tay Trương Ngọc Thiện đặt trên ngực Trương Đại Thiểu giống như là đụng phải một tấm thép, làm cho cổ tay hắn run lên.
Trương Đại Thiểu giống như là một cây đại thụ cắm rễ trên mặt đất, đừng nói là lui về phía sau, động cũng không động đến một chút.
- Tiểu tử này chẳng lẽ có võ?
Trương Ngọc Thiện không khỏi thất kinh, lấy ra sức lực đi đẩy Trương Đại Thiểu mà đẩy cũng không đi.
- Thu mong vuốt của anh lại đi.
Trương Đại Thiểu nói, ôm đồm lấy cổ tay Trương Ngọc Thiện.
- Aaaa, đau, đau!
Trương Ngọc Thiện lập tức nhe răng trợn mắt kêu oai oái, thấy thế Trương Đại Thiểu khinh thường vô cùng, một người đàn ống thế mà ngay cả một chút cốt khí cũng không có. Mình chưa dùng sức đã thành như vậy, nếu dùng sức thì chẳng phải phân cũng tòi ra sao.
Ném tay Trương Ngọc Thiện xuống, Trương Đại Thiểu hừ nói:
- Về sau đừng có đến làm phiền Mẫu Đơn nữa, bằng không xem tôi xử lý anh thế nào.
- Tiểu tử, mày giỏi lắm!
Trương Ngọc Thiện bị Trương Đại Thiểu làm cho tè cả ra quần, cảm thấy mất mặt, trợn mắt tức giận nhìn Trương Đại Thiểu nhưng cũng không dám làm gì Trương Đại Thiểu.
Xoay người lại, tức giận quát lạnh với Mẫu Đơn:
- Mẫu Đơn, anh đang nói sao em kiên cường như vậy, hóa ra là tìm một thằng nhóc lỗ mãng đến làm chỗ dựa! Được, anh sẽ xem thằng nhóc lỗ mãng của em có bao nhiêu lợi hại!
Nói xong, Trương Ngọc Thiện cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số:
- Cẩu Tử, lập tức dẫn người đến đây, niêm phong cửa hàng!
- Trương tiên sinh, không cần, không cần, cửa hàng này không thể niêm phong!
Mẹ Mẫu Đơn khẩn trương, lập tức tiến lên giữ chặt Trương Ngọc Thiện.
- Niêm phong chỗ này chúng tôi sẽ không có đường sống! Trương tiên sinh, không thể niêm phong, tôi van xin cậu!
Trương Ngọc Thiện căn bản không để ý tới mẹ Mẫu Đơn, một phen đẩy người ra, cười lạnh.
- Mẹ, mẹ không cần cầu xin hắn!
Mẫu Đơn đỡ lấy mẹ, gắt gao lôi kéo thân mình bà, nói:
- Trương Thiên ở đây, không có việc gì đâu.
- Bác gái, yên tâm, có tôi ở đây, cái loại chó đó cũng không trở mình thành cành hoa được đâu.
Trương Đại Thiểu cũng đi đến trước mặt mẹ Mẫu Đơn, giúp Mẫu Đơn nâng mẹ, an ủi, lại im lặng đánh một bí quyết an thần trên người mẹ Mẫu Đơn.
Mẹ Mẫu Đơn bỗng nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, dường như đầu óc trở lên thanh tỉnh hơn rất nhiều, không xúc động nữa.
- Tiểu tử thối, mày mắng ai là chó!
Nghe thấy lời nói của Trương Đại Thiểu, Trương Ngọc Thiện lại giận dữ, ở một bên trừng mắt chất vấn, nhưng cũng không dám tiến lên, anh hùng gặp chuyện không bỏ qua, đó là nguyên tắc làm người của hắn.
- Mắng mày đó!
Trương Đại Thiểu nói một câu làm cho Trương Ngọc Thiện nghẹn đến chết, vỗ vỗ đầu của mình, có chút ảo não.
- Thực xin lỗi, tôi không nên sỉ nhục con chó, tôi nói sai rồi, đó không phải là mắng, mà là khen anh.
- Xì!
Mặc dù lúc này rất hồi hộp nhưng Mẫu Đơn cũng nhịn không được che miệng bật cười, Trương Thiên này cũng thật là mỉa mai.
- Tiểu tử, mày giỏi lắm, đợi xem tao xử lý mày thế nào!
Trương Ngọc Thiện hung tợn nói.
Lúc sau, ngoài cửa cửa hàng truyền đến một tiếng dừng xe, một chữ lớn "Trật tự đô thị" in ở trên cửa xe.
Cửa xe mở ra, hai người mặc đồ kiểm soát nhảy xuống, theo sau cũng là hai người khác mặc đồng phục, là người của Cục Công thương.
Mấy tên này ngẩng đầu nhìn, mặt mày hung dữ hùng hổ đi tới. Ở phía sau là một chiếc xe bánh mì, bên trong tất cả đều là cảnh sát, đi theo kiểm soát và chấp pháp viên của Cục Công thương giống như sói đói đi tới.
- Ha ha ha, người của tôi tới đây niêm phong cửa hàng, coi mấy người còn kiêu ngạo được không!
Trương Ngọc Thiện cười ha ha một tiếng.
- Chính là đây, niêm phong cửa hàng cho tôi!
Trên mặt mẹ con Mẫu Đơn lập tức lộ ra vẻ lo lắng.