Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 186: Khói thuốc lượn lờ




- Tiểu tử, lai lịch thế nào?
Anh Hải phun một mồm toàn khói ra, từ từ hỏi.
- Tôi tìm Hồng Thái.
Trương Đại Thiểu trực tiếp nói.
Anh Hải ngẩn người, sắc mặt những người trong phòng đều biến đổi, liếc nhau một cái, một đám người đã không còn bộ dáng lười nhác như trước nữa, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc cẩn thận.
- Mày nói mày tìm anh Hồng?
Anh Hải từ sô pha đứng dậy, đi đến bên người Trương Đại Thiểu, một đôi mắt sắc bén không ngừng đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới.
Trương Đại Thiểu thoải mái ngồi, trên mặt không có một chút sợ hãi hay khủng hoảng nào, bình tĩnh giống như mặt nước ao vậy.
Đây là nguyên nhân làm cho anh Hải không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Tôi đến tìm Hồng Thái, anh có thể nói với hắn là Trương Thiên tới tìm hắn.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, Hồng Thái nếu là người của cha, chắc chắn sẽ biết mình là ai.
- Trương Thiên?
Anh Hải cau mày, tất nhiên là chưa từng nghe qua cái tên này, bàn tay hắn vung lên, vài người lập tức đi lên gắt gao đè Trương Đại Thiểu lại, hai tay Trương Đại Thiểu cũng bị gắt gao đè ở trên bàn.
- Tao hỏi lại một lần nữa, lai lịch là gì, vì sao tới đây, là ai phái mày tới?
Anh Hải cầm điếu thuốc đang cháy ở trong tay, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng.
- Tôi đến tìm Hồng Thái, các anh chỉ cần nói với Hồng Thái tên của tôi, mọi việc sẽ rõ ràng.
Trương Đại Thiểu có chút đau đầu, làm việc không theo quy củ quả nhiên là rất phiền toái.
Nhưng Trương Đại Thiểu cũng không muốn động thủ với những người này, dù sao người ta cũng chỉ làm đúng bổn phận của mình, hơn nữa, nơi này là sòng bạc của lão cha Tiện Nghi.
- Câm miệng, tên của anh Hồng người như mày cũng có thể kêu sao?
Anh Hải không nhẫn nại được nữa, mở lớn hai mắt quát, lập tức đem điếu thuốc đang cháy kia đặt trên mu bàn tay của Trương Đại Thiểu.
- Không dạy dỗ mày một chút, mẹ nó mày sẽ không thành thật.
Một tiếng xèo vang lên, điếu thuốc làm cháy một mảnh trên mu bàn tay Trương Đại Thiểu, máu chảy ra, da bị thủng, thậm chí có thể ngửi được một mùi thịt nướng.
- Nói mau, nếu không nói tao sẽ vẽ lên mặt mày một bông hoa!
Điếu thuốc đã tắt, anh Hải ngẩng đầu lên, đằng đằng sát khí nói.
Nhưng nói được nửa câu, anh Hải lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy tiểu tử trước mặt vẫn trưng ra bộ mặt vô cùng bình tĩnh, dường như bị điếu thuốc làm bỏng không phải là tay hắn mà là một tảng đá.
Anh Hải có thể nhìn ra, đó không phải là giả vờ, cũng không phải là cố gắng chịu đựng, người ta gọi đó là sự thật.
Quay đầu nhìn lướt qua anh em ở bốn phía, chỉ thấy ánh mắt những người này có chút dại ra, tất nhiên cũng bị người thanh niên này dọa sợ.
- Tao không tin!
Anh Hải phun ra một ngụm nước miếng, vội vàng châm thêm một điếu thuốc, hung hăng hút hai miếng làm tàn thuốc đỏ bừng, lại chậm rãi đặt lên mu bàn tay của Trương Đại Thiểu.
Lần này anh Hải đều cẩn thận nhìn mặt Trương Đại Thiểu từ đầu đến cuối, lại càng thấy rõ, từ đầu tới đuôi, đừng nói là sắc mặt biến hóa, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái!
- Tiểu tử này chẳng lẽ không có cảm giác đau?
Anh Hải không thể tin được.
- Gây sức ép xong rồi sao?
Trương Đại Thiểu có chút không kiên nhẫn hỏi, vươn tay ra vỗ một cái lên chiếc bàn đá cẩm thạch trước mặt.
Răng rắc, ầm!
Chiếc bàn đá cẩm thạch cừng rắn vô cùng, vậy mà lại bị một cái vỗ của Trương Đại Thiểu làm vỡ nát, biến thành một đống đá vụn.
- Tôi, tôi không tin!
Đám người anh Hải tất cả đều choáng váng, tiểu tử này là người sao, kia chính là đá cẩm thạch nha, không phải là đậu hũ mà dễ bị đập nát như vậy? Một cái vỗ kia nếu ở trên người mình, thì cái mạng nhỏ này không phải xong rồi sao?
- Các cậu trông chừng hắn!
Anh Hải nuốt một ngụm nước miếng, có chút chột dạ chỉ Trương Đại Thiểu, còn hắn chạy nhanh ra ngoài gọi điện thoại cho Hồng Thái.
Một đám người trong phòng như đang gặp phải kẻ địch cực mạnh, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, sợ Trương Đại Thiểu làm ra chuyện gì, nhưng mà lại không dám tới gần Trương Đại Thiểu, chỉ đứng vây ở xa xa. Tay cũng thọc vào trong áo vest hoặc chạy đến góc tường cầm súng của mình lên.
Không phải là để phòng ngừa Trương Đại Thiểu có động tác đi lên liều mạng, mà làm như vậy mới có thể tăng lên cho mình một chút dũng khí.
Trương Đại Thiểu lười biếng ngồi dựa trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Gọi một hồi điện thoại với Hồng Thái thì cuối cùng cũng kết nối được.
- Tiểu Hải, không phải tôi nói với cậu, hai ngày nay tôi bề bộn nhiều việc, không có chuyện gì thì đừng gọi tôi sao?
Giọng nói của Hồng Thái có vẻ không hài lòng.
- Nếu không có chuyện gì lớn, tiểu tử cậu đợi xử lý đi.
Trong lòng anh Hải run lên, nhớ tới thủ đoạn tàn ác của anh Hồng thì thấy sợ hãi, trong lòng lo lắng vạn phần, nếu anh Hồng căn bản không biết tiểu tử kia thì mình xong rồi.
- Anh Hồng, có người tới tìm anh.
Anh Hải nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận nói.
- Cái gì?
Giọng nói Hồng Thái cao lên vài phần, vừa nghe thấy thì anh Hồng tức giận.
- Mày gọi điện thoại cho tao chỉ vì việc đó thôi sao? Cái này cần tao dạy mày không hả, đem gốc gác hỏi ra, đáng chết thì giết, nên thả thì thả, không phải xong rồi sao!
- Dạ dạ anh Hồng, em đáng chết.
Anh Hải bị Hồng Thái mắng tới khóc, cũng không dám cãi lại, chờ Hồng Thái mắng xong một trận mới nói thêm.
- Hắn nói hắn tên là Trương Thiên.
- Tên gì cũng vô dụng, nhanh xử lý cho tao.
Hồng Thái hừ lạnh nói:
- Còn mày nữa, nhớ kỹ cho tao!
Nói xong thì liền cúp điện thoại.
Anh Hải thật sự là đổ cả mồ hôi lạnh, lúc này hận không thể một đao chém chết Trương Đại Thiểu. Nếu không phải vì tiểu tử này, sao mình có thể làm mất hứng của anh Hồng chứ?
Vừa định đi vào xử lý Trương Đại Thiểu tốt một chút thì di động của anh Hải bỗng nhiên vang lên, cầm lên nhìn, vừa thấy thì cả người đã run run, kích động thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, anh Hồng, anh Hồng lại gọi điện cho mình!
Tay run rẩy nhấn nút nghe, anh Hải đang muốn biểu đạt tâm tình mười tám đời tổ tông đều thực vinh hạnh thì trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Hồng Thái:
- Mày nói cái gì? Mày vừa nói tên hắn là gì?
Trong lòng anh Hải có cảm giác không ổn, nhanh chóng trả lời:
- Hắn nói hắn tên là Trương Thiên ạ.
- Trương Thiên!
Trong điện thoại phát ra tiếng hét thảm của Hồng Thái, tâm tình kích động hỏi:
- Có phải là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng nhìn qua rất bình thường có phải không?
- À, đúng vậy anh Hồng.
Cảm giác không ổn trong lòng anh Hải càng ngày càng mãnh liệt, chẳng lẽ, tên kia thật sự là một nhân vật lớn?
- Mày là thằng ngu!
Anh Hồng bỗng nhiên phát ra một tiếng rít gào, làm cho anh Hải lại run cầm cập.
- Mày đối xử với hắn thế nào? Tao nói cho mày biết, nếu mày làm hắn mất hứng, tao sẽ làm thịt mày đấy! Mày ở đó, tao lập tức tới ngay!
Cất điện thoại, anh Hải trợn mắt há hốc mềm, theo bản năng ngó qua cửa nhìn người đang híp mắt ngồi trên sô pha, lau mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm nghĩ:
- Trương Thiên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Nghĩ đến lời của anh Hồng nói với mình, anh Hải nhịn không được lại run rẩy, lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười như hoa mở cửa đi tới chỗ Trương Đại Thiểu:
- Anh Trương, vừa rồi em có mắt như mù, giờ biết được rồi nên xin anh Trương thứ lỗi.
Thấy anh Hải đi ra ngoài một chuyến trở về giống như thay đổi thành một người khác, người trong phòng cũng nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự là một người có tầm ảnh hưởng?
- Còn thất thần làm gì, còn không mau rót rượu cho anh Trương!
Anh Hải quát, lại tự mình lấy thuốc ra mời Trương Đại Thiểu.
- Anh Hồng nói anh ấy sẽ tới ngay.