Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 164: Mạc Đông Thành Hổ




Nơi này cũng không phải vùng thôn quê hoang vu mà là đang ở trên xe lửa, người đàn ông mặt đen lấy ra một con dao găm cũng thật khiến Trương Đại Thiểu giật mình, xem ra người này có thể tùy ý đem dao găm lên xe lửa, khó trách lại ngông cuồng như vậy.
- Tiểu tử, nhìn cái gì?
Nhìn thấy Trương Đại Thiểu nhìn chằm chằm con dao, người đàn ông mặt đen nghĩ Trương Đại Thiểu sợ hãi lại càng thêm đắc ý, cả cái đuôi cũng lòi ra thẳng lên bầu trời:
- Đây là dao, nếu không ngoan ngoãn, lão tử sẽ đâm một lỗ thủng trên người mày.
- Dao sao?
Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc mắt đến con dao sắt vụn của người đàn ông mặt đen, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng:
- Tao lặp lại lần nữa, cút ngay, nếu không đừng trách tao không khách khí!
Vốn người đàn ông mặt đen nghĩ trong tay mình có thần khí, cái tên nhóc này chắc chắn sẽ sợ tới mức đái cả quần, nhưng ai ngờ người ta không sợ, điều này là cho người đàn ông mặt đen cảm thấy thật mất mặt, hắn nổi giận:
- Đừng có mà không biết điều, có tin lão tử sẽ đâm chết mày không!
Rút con dao cắm trên chỗ tựa lưng của Trương Đại Thiểu ra, chỉ ngay trước mặt Trương Đại Thiểu, mũi dao xẹt qua xẹt lại trước mặt Trương Đại Thiểu nhìn thật ghê người.
- Tao không tin.
Trương Đại Thiểu khinh thường nói, không nói gì vô nghĩa, duỗi tay ra một chút và lập tức cho người đàn ông mặt đen một cái tát.
Người đàn ông mặt đen bị một cái tát này làm cho đầu óc choáng váng, con dao trong tay lập tức rơi xuống đất.
- Mày, mày dám đánh tao?
Người đàn ông mặt đen hồi phục tinh thần lại, ôm mặt, khó tin chỉ vào Trương Đại Thiểu quát lên, trong tay mình có dao mà người này cũng dám đánh?
Người chung quanh chỗ ngồi của Trương Đại Thiểu trong xe lửa cũng đều ngẩn cả người, thật không ngờ người thanh niên này lại cả gan làm loạn như vậy, hắn không phát hiện bên cạnh người kia còn có bốn người sao, dưới loại tình hướng này mà hắn cũng dám đánh?
Chỉ có hai người ngồi đối diện Trương Đại Thiểu giống như là không nhìn thấy gì, vẫn như trước dựa lưng vào ghế, híp mắt giống như là đang ngủ.
- Các anh em, lên cho tao!
Người đàn ông mặt đen ra lệnh một tiếng, những người bên cạnh đều như hổ đói đánh về phía Trương Đại Thiểu, muốn hành hạ Trương Đại Thiểu tại chỗ ngồi một chút.
- Không biết điều.
Trương Đại Thiểu lắc đầu, nói với Hàn Mộng Di:
- Chờ anh mười giây.
Đứng dậy, vọt tới mấy người kia, cho người đầu tiên một đấm.
- Ai u!
Người nọ phát ra một tiếng kêu la, ôm bụng nằm xuống, chỉ cảm thấy trong bụng giống như là đang nổi bão, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Cứ như vậy, căn bản là chưa đến mười giây, cũng chỉ tốn ba bốn giây mà thôi, đám người người đàn ông mặt đen đều ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất không thể đứng dậy nổi.
Người thanh niên bẩn thỉu bên kia, lúc Trương Đại Thiểu động thủ đã mở mắt, bên trong xuất hiện ánh sáng lạnh.
- Đại, đại gia, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!
Người đàn ông mặt đen lập tức lúng túng, hé ra khuôn mặt như gấu mèo của mình, vẻ mặt nịnh nọt hướng về phía Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu cũng lười so đo cùng những người này, hừ nói:
- Cút!
- Dạ đại gia, tôi sẽ cút ngay!
Người đàn ông mặt đen khúm núm nói, lôi kéo đám anh em chó má của mình đi, chạy trối chết.
Vừa mới chạy đến cửa toa tàu, vẻ mặt nịnh nọt của người đàn ông mặt đen lập tức thay đổi, trợn mắt chỉ vào Trương Đại Thiểu, quát:
- Tiểu tử, tao là người của anh Mãnh, dám đánh tao thì mày chết chắc rồi!
Trương Đại Thiểu quay đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông mặt đen một cái, người đàn ông mặt đen bỗng cảm thấy ánh mắt người trẻ tuổi này giống như lưỡi dao sắc bén, nhịn không được mà run lên, lời đến bên miệng cuối cùng không thể nói ra, một mạch đi vào trong cánh cửa.
Trương Đại Thiểu quay đầu lại, chỉ thấy người trẻ tuổi kia đang mỉm cười nhìn mình, không khỏi gật đầu với hắn một cái.
Người trẻ tuổi kia mở miệng tán thưởng:
- Anh em thân thủ không tồi nha!
Trương Đại Thiểu cũng không khiêm tốn, quá mức khiêm tốn thì có vẻ dối trá:
- Đối phó mấy tên tiểu lưu manh này vẫn là dư dả.
- Người anh em thật sảng khoái.
Người trẻ tuổi dường như vô cùng hứng thú, nói:
- Tôi gọi là Thành Hổ, trên đường mọi người gọi tôi là anh Hổ, không biết người anh em xưng hô thế nào?
- Anh Hổ!
Nghe thấy Thành Hổ lại để lộ thân phận thực sự với một người xa lạ, người trung niên bên người hắn có chút sốt ruột, đề phòng mười phần nhìn lướt qua Trương Đại Thiểu:
- Hiện tại là thời kỳ nguy hiểm, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
- Lão Vương, không có việc gì đâu.
Anh Hổ nhếch miệng cười sang sảng:
- Thành Hổ tôi sẽ không nhìn lầm người.
Nói xong ánh mắt Thành Hổ càng chăm chú vào trên mặt Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu lúc này cũng mỉm cười đáp:
- Nhận được sự để ý của anh Hổ, tôi tên là Trương Thiên.
- Trương Thiên.
Thành Hổ nhắc lại một câu, cũng không có biểu hiện ra cái gì, tất nhiên hắn không có nghe nói qua tên Trương Thiên.
- Tôi nhớ rồi, nếu anh tới Mạc Đông, thì có thể tới tìm tôi.
- Nếu tôi tới Mạc Đông, tôi nhất định sẽ đến quấy rầy anh Hổ.
Trương Đại Thiểu cười nói.
Người trung niên bên người Thành Hổ càng cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, sắc mặt có chút ngưng trọng, dường như muốn nhìn xem Trương Đại Thiểu đến tột cùng có cái gì không giống người thường đáng giá để anh Hổ coi trọng như thế.
Đánh giá một lát người trung niên hiển nhiên còn không yên tâm, nhỏ giọng vào lổ tai Thành Hổ:
- Anh Hổ, chúng ta hiện tại đang ở Tĩnh Hải, con chó điên kia đang đuổi giết chúng ta, sao cậu lại đem gốc gác của mình nói cho người khác biết?
Anh Hổ mỉm cười, nói:
- Không có việc gì đâu Lão Vương, tin tưởng tôi.
- Anh Mãnh, chính là tiểu tử kia!
Một tiếng hét to bỗng nhiên truyền đến, người đàn ông mặt đen vừa mới bị Trương Đại Thiểu đuổi đi giờ lại quay lại, hơn nữa còn đưa đến cứu binh.
Anh Mãnh đi theo người đàn ông mặt đen đến vừa thấy đã xoay người cho người đàn ông mặt đen một cái tát, thổi râu trợn mắt mắng:
- Hắc Tử, mày ăn gì lớn lên vậy hả! Ngay cả một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh cũng không bằng!
Nói xong, anh Mãnh nghênh ngang đi về phía Trương Đại Thiểu.
- Tiểu tử, cậu chạy nhanh đi thôi.
Một đại thúc tốt bụng vừa thấy anh Mãnh đến đây, sắc mặt hơi đổi, thấp giọng nhắc nhở Trương Đại Thiểu:
- Đây là anh Mãnh thành Nam, chuyên môn hoạt động ở phụ cận nhà ga, đối với hành khách cướp bóc bắt cóc tống tiền cái gì cũng làm, có đôi khi cũng có trên xe lửa, không thể trêu vào, mang theo bạn gái cậu chạy nhanh đi.
Một ít hành khách địa phương ở Thành phố Tĩnh Hải sau khi nhìn thấy anh Mãnh, cũng đều lộ ra một bộ dáng kinh sợ, hiển nhiên rất e ngại anh Mãnh này.
- Đại thúc, cảm ơn chú, tôi không sợ.
Trương Đại Thiểu cũng lắc lắc đầu với đại thúc, anh Mãnh này hắn ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, ở trên đường Thành phố Tĩnh Hải khẳng định không tính là tên, còn dọa người như vậy, thú vị.
- Tiểu tử, đừng thể hiện, cậu không biết sự lợi hại của anh Mãnh, mau đưa bạn gái chạy đi.
Đại thúc thấy Trương Đại Thiểu không nghe lời mình, có chút lo lắng khuyên một câu, thấy anh Mãnh đã đi đến bên người, vội vàng quay đầu đi, không dám lắm miệng nữa.
- Tiểu tử, chính là mày đánh người của tao?
Anh Mãnh bước đến bên người Trương Đại Thiểu, từ trên cao nhìn xuống Trương Đại Thiểu. Mấy đàn em phía sau hắn cũng phối hợp bao vây Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu không khỏi nhíu mày, hắn thật sự thấy phiền vì bọn người kia, đến không dứt.
- Trương Thiên, mấy con ruồi bọ này quấy rầy chúng ta nói chuyện phiếm, chúng ta chụp chết bọn chúng đi, tôi thật không có hứng thú với lũ ruồi bọ này.
Thành Hổ dường như nhìn thấy Trương Đại Thiểu bực mình, ở một bên tốt bụng đề nghị.
- Anh Hổ, chỉ là mấy con ruồi mà thôi, vẫn để tôi tự mình ra tay thì hơn, không cần phiền đến anh Hổ.
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Thành Hổ.
- Thực sự không cần? Tôi cũng không chê phiền toái đâu.
- Đứng anh Hổ, nơi này tôi là chủ anh là khách, vẫn là tôi làm thì hơn.
Anh Hổ nhếch miệng cười:
- Cũng đúng, dù sao chỉ là chuyện nhỏ, chờ cậu đánh xong rồi, chúng ta lại tán gẫu.
- Được anh Hổ, anh chờ một lát.
Trương Đại Thiểu đáp.
Tất cả mọi người trên xe lửa nghe hai người nói chuyện đều ngây người ra.