Về đến nhà, bởi vì đã ăn no nên Tiểu Bảo đi ngủ trước. Giang lão nhìn hai người Giang Nguyên ngồi trong phòng sưởi ấm, sau đó cũng trở về phòng. Mặc dù từng trải nhiều, nhưng hiện tại ông cũng có chút không làm rõ được tình huống.
Cho nên, ông cũng không lên tiếng hỏi, trở về phòng của mình. Chuyện kế tiếp như thế nào thì để tự Giang Nguyên tính. Dù sao phòng ngủ của Tuyên Tử Nguyệt ông cũng đã thu dọn xong. Về phần ở như thế nào thì không liên quan đến ông.
Hai người Giang Nguyên im lặng nhìn bếp lò. Giang Nguyên tùy ý rút một cây củi bỏ vào trong bếp, khiến cho. ngọn lửa bên trong lại càng lớn hơn.
- Thế nào? Đã quen với hoàn cảnh chưa?
Giang Nguyên mỉm cười hỏi.
- Quen rồi, so với ở nhà thì thoải mái hơn nhiều. Tuyên Tử Nguyệt dùng cây đũa bếp kẹp củ khoai lang đã được nướng chín bên trong, nhẹ nhàng bẻ thành hai đoạn, sau đó đưa cho Giang Nguyên một nửa.
Căn hai miếng, không khỏi kêu lên:
- Ngọt quá.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc con bé kia đã đi đâu? Chỉ còn hai ngày nữa là đến tết rồi, đám người kia vô dụng đến thế sao?
Tuyên Năng vỗ bàn tức giận, quát lớn với một người đàn ông trung niên.
- Chúng tôi đã dùng đủ phương pháp nhưng vẫn không tra ra được tung tích của tiểu thư.
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói.
- Nó cái gì cũng không mang theo, cũng không có. chứng minh thư. Nếu không có ai bảo bọc nó, nó có thể chạy đi đâu được chứ?
Tuyên Năng tức giận đến mức sôi lên. Ông vốn tưởng rằng con gái không mang bất cứ thứ gì đi theo, không tiền, không giấy tờ tùy thân thì không thể nào đi được xa.
Nhưng ông đã vận dụng hết mọi nhân thủ cũng không tìm được con gái. Thật sự làm cho ông tức giận đến cực điểm.
- Tiếp tục tìm cho tôi. Trước tết Nguyên Tiêu phải †ìm cho bằng được nó trở về.
Tuyên Năng vỗ bàn nói.
Thở ra vài hơi, dường như nghĩ đến điều gì đó, lại nói:
- Còn nữa, việc này nhất định không được để Tề gia biết, hiểu chưa?
- Vâng, tôi đã rõ. Người đàn ông trung niên bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tuyên phu nhân đang ngồi xem tivi trong phòng khách, vội vàng cung kính khom người, nói:
~ Phu nhân.
- Như thế nào? Vẫn chưa tìm được tiểu thư sao? Tuyên phu nhân hỏi.
- Dạ vâng, tạm thời vẫn còn chưa có tin tức của tiểu thư.
Người đàn ông bất đắc dĩ gật đầu. - Được rồi, lui xuống đi. Cố gắng tìm tiếp. Tuyên phu nhân nói.
Khi người đàn ông trung niên biến mất khỏi cánh cửa, Tuyên phu nhân cười khổ, thấp giọng nói:
- Tử Nguyệt ơi là Tử Nguyệt, mẹ chỉ có thể vì con mà làm được bấy nhiêu thôi. Hy vọng con có thể bình an vượt qua mấy ngày này.
Đảo mắt đã đến đêm trừ tịch. Người dân trong thôn bắt đầu đốt pháo tế tổ bái thần. Giang gia cũng không ngoại lệ. Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo ở một bên, nhìn Giang Nguyên lưu loát cắt cổ một con gà, sau đó thả vào trong nồi nước sôi, rồi vặt lông mổ bụng.
Tiểu Bảo nhìn thấy cũng cười không ngừng. ~ Tiểu Bảo, có ăn là vui lắm. Tuyên Tử Nguyệt vui vẻ nói.
~ Vui mà, Tiểu Bảo có ăn là rất vui.
Tiểu Bảo nói.
Dọn xong một bàn thức ăn, mọi người bắt đầu tế bái tổ sư gia. Giang lão cung kính cùng với Giang Nguyên và Tiểu Bảo lạy trước bàn thờ vài cái. Tuyên Tử Nguyệt ở một bên cũng lạy theo. Cuối cùng, Giang lão vui vẻ đốt một phong pháo ngoài cổng. Tiếng pháo vang lên khắp nơi cùng một lúc.
Tiểu Bảo ôm chặt lỗ tai, trốn trong lòng Tuyên Tử Nguyệt, nhìn tia lửa bản ra từ phong pháo. Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng bên cạnh Giang Nguyên, nhìn dây pháo nổ đì đùng ngoài cổng, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Bất tri bất giác, cô tiến sát người Giang Nguyên, cảm giác người bên cạnh rất ấm áp, ý cười trên mặt lại càng đậm.
Giang lão hôm nay đặc biệt cao hứng, uống thêm vài ly rượu, nhưng chỉ được một chút là say. Sau đó người một nhà ngồi trước bếp lò, vừa đón giao thừa vừa trò chuyện.
Hơn hai mươi năm qua chưa từng được náo nhiệt như vậy, Giang lão rất vui, lì xì cho Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo mỗi người một phong bao lì xì, sau đó lại đốt thêm một phong pháo mừng tân niên.
Ngày mùng 3 tháng Giêng.
Giang Nguyên đến Vân Giang chúc tết Hồ lão. Tuyên Tử Nguyệt không muốn ở nhà nên cũng đi theo. Chỉ có Tiểu Bảo là ở nhà với Giang lão.
Đi theo Giang Nguyên ra ngoài, Tuyên Tử Nguyệt một chút xấu hổ cũng không có. Dù sao Hồ lão cũng quen biết cô. Mặc dù ánh mắt Hồ lão cảm thấy tò mò khi cô xuất hiện cùng Giang Nguyên, nhưng vẫn rất vui mừng.
Đối với Tuyên Tử Nguyệt, Hồ lão đặc biệt rất thích. Bên cạnh đồ đệ của ông có được một cô gái như vậy, ông cảm thấy vô cùng hài lòng, cố tình giữ Giang Nguyên ở lại dùng cơm tối rồi mới cho hắn về.
Trên đường quay trở lại huyện Lưu Hà, Giang Nguyên dùng tốc độ 100km/h chạy về phía trước, thỉnh thoảng nhìn Tuyên Tử Nguyệt đã ngủ say bên cạnh, ánh mắt hiện lên ý cười.
Nhưng trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm không ổn.
Lập tức quay mạnh đầu xe.