- Đây thật sự là Giang Nguyên sao?
Dựa lưng vào ghế salon xem tin tức, Phan Hiểu Hiểu che miệng kinh ngạc nói.
Tuy cô biết Giang Nguyên là một cao thủ, hơn nữa cũng đã từng nhìn thấy Giang Nguyên đánh Viên Nhất Chương và Trương Nghĩa Quân, nhưng hai tên kia chỉ là cao thủ giả nai mà thôi.
Lúc này, hắn chính là chân chính động thủ. Một giây đập bể cái ghế, một giây bay lên, hai đến ba giây đánh ngất ba người, sau đó đứng dậy. Thời gian trong đoạn video không quá năm giây.
Tuyên Tử Nguyệt ngồi một bên, hai chân thon dài gác lên bàn trà, trong tay cầm hộp phô mai, nhìn người nào đó đang biểu diễn trên tivi, rồi lại nghe Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nói chuyện bên cạnh, chỉ mỉm cười không lên tiếng. Giang Nguyên bây giờ đã có thể đánh ngã được cô, những tên kia cũng chỉ là tép riu mà thôi. Nếu đánh không lại, vậy mới chính là chuyện mất thể diện nhất. Hơn nữa ngay cả cô cũng mất thể diện theo.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt không nói gì, Phan Hiểu Hiểu quay sang nghỉ hoặc nhìn Tuyên Tử Nguyệt, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, chẳng có chút gì gọi là bất ngờ, trong lòng liền hiểu ra. Tại sao Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không giật mình? Chẳng lẽ cô ấy biết cái gì đó nên mới không cảm thấy lạ khi Giang Nguyên lợi hại như thế?
- Tôi tuyệt đối sẽ không thua chị.
Phan Hiểu Hiểu âm thầm nắm chặt nắm tay.
Ở với Tuyên Tử Nguyệt hai ngày, Phan Hiểu Hiểu có
chút nhận ra, ít nhất cô gái họ Tuyên này tuyệt đối không phải con nhà bình thường. Giơ tay nhấc chân đều có khí chất và phong phạm, không thua kém bất cứ tiểu thư nào trong Tứ cửu thành này mà cô đã gặp qua. Thậm chí còn có một số vị phu nhân cũng chưa chắc có thể so sánh được với cô.
Loại khí chất này không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể bắt chước được. Trừ phi là được bồi dưỡng từ nhỏ, nếu không tuyệt đối sẽ không đạt đến trình độ đó.
Về việc Tuyên Tử Nguyệt cầm thẻ của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu cũng hiểu ra quan hệ giữa Tuyên Tử Nguyệt và Giang Nguyên không cạn tuyệt đối là thật. Cho nên Phan Hiểu Hiểu đành phải nhẫn nại.
Không riêng gì Phan Hiểu Hiểu, một đám người mặc trang phục sặc sở, vừa ăn cơm vừa xem tivi, cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.
Khi xem đến đoạn đánh nhau, tay người nào cũng ngừng lại, mắt dán vào màn hình. Không ít người cho rằng mình đang xem phim võ thuật. Cũng may là đoạn video này không dài, chỉ khoảng mười giây là xong.
Sau khi xem xong, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó im lặng không lên tiếng, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Đợi đến khi cơm cũng ăn xong.
Rốt cuộc có người nói một câu, sau đó dẫn đến rất nhiều câu.
- Tại sao tiểu tử này lại đi làm quân y? Lãng phí quá.
- Ừm, làm huấn luyện viên thì thích hợp hơn. Không đúng, không phải lần trước anh nói người này đóng vai xấu sao?
- Một người giết người, một người cứu người, tôi chung quy cảm giác giết người quan trọng hơn.
- Tại sao lại nói như vậy? Nói không chừng người ta cảm thấy cứu được một mạng người còn hơn xây bảy. tháo tòa đồ.
- Đó chỉ là nói suông mà thôi. Anh ngẫm lại đi, anh ta có thể cứu người, nhưng một ngày cao lắm cũng chỉ có thể cứu được bảy tám người. Nhưng nếu giết người, chúng ta có thể giết không chỉ một người. Nói không chừng có thể là một trăm, một ngàn người. Nếu tôi là huấn luyện viên, nói gián tiếp, tôi có thể cứu được một ngàn người đó.
- Cũng không đúng. Người ta bây giờ là một Phó chủ nhiệm của một khoa trong trường đại học, nghe nói đã bồi dưỡng ra rất nhiều bác sĩ quân y ưu tú. Đây cũng được xem là cứu người đấy. Không phải Ngô Mặc Quân cũng là từ đó ra sao? Đây chính là gián tiếp cứu người.
- Ừm, cũng có đạo lý, nhưng chỉ là cảm thấy đáng tiếc một chút, tiểu tử này dù sao cũng đã giết một mạng người.
Cuối cùng, một người có sắc mặt cương nghị, gương mặt có một vết sẹo, thở dài tổng kết một câu.
- Ông ngoại, ông ngoại, tôi muốn tìm ông ngoại.