Nghe xong, lúc này Giang Nguyên thật sự rối rắm. Hắn đang định ra ngoài ăn cơm với Tuyên Tử Nguyệt. Hắn có thể nhận ra tình huống của Tuyên Tử Nguyệt không ổn. Tuyên Tử Nguyệt từ trước đến nay đều rất tự tin, nhưng bây giờ lại hoảng hốt, thậm chí còn cô đơn, chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
Nếu Tuyên Tử Nguyệt ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn, để cô cả ngày ở biệt thự Tây Sơn một mình, hắn thật sự có chút không yên tâm.
Hơi trầm ngâm một chút, Giang Nguyên quyết định nói thật:
- Tôi có bạn đến đây. Nếu không thì cùng nhau ăn cơm đi.
- Bạn?
Phan Hiểu Hiểu sửng sốt, sau đó cười nói: - Được, người đó ở đâu?
- Tây Sơn.
Giang Nguyên nhún vai.
Trên đường đi, Giang Nguyên cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thật sự không muốn Phan Hiểu Hiểu gặp Tuyên Tử Nguyệt. Hắn biết hai cô gái xinh đẹp này khi gặp mặt nhau sẽ phát sinh tình huống gì. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt ở đây sẽ khá lâu, trên cơ bản rồi cũng sẽ có lúc. gặp.
Đương nhiên, nếu Giang Nguyên không muốn cho. hai người chạm mặt thì không phải là không thể. Nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải làm như thế. Quan hệ giữa hắn và hai người không tệ, nhưng cũng không còn quan hệ nào khác. Nếu để hai người gặp nhau, ít nhất hắn cũng không còn rối rắm gì nữa.
Ăn cơm, chỉ là ăn cơm thôi mà.
Không khí của bữa cơm đúng là căng thẳng.
Hai cô gái mỗi người một bên, trong nụ cười tràn ngập sự quái lạ. Giang Nguyên chần chừ một chút rồi lựa chọn ngồi xuống một góc khác của bàn.
Nhưng sau khi hắn ngồi xuống, mới phát hiện thế cục này có chút cổ quái. Bởi vì ngồi ở vị trí này thoạt
nhìn rất giống chủ của một gia đình.
Đầu bếp hôm nay nấu vài món thức ăn rất vừa miệng, lại còn cố ý chuẩn bị thêm một chai rượu vang.
- Tuyên tiểu thư đến Bắc Kinh được bao lâu rồi? Phan Hiểu Hiểu giống như tùy ý hỏi thăm. - Mới đến hôm trước.
Khóe miệng Tuyên Tử Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bưng ly rượu nhấp một miếng rồi đáp.
- Hôm trước?
Phan Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Giang Nguyên, mỉm cười rồi hỏi tiếp: - Thế Tuyên tiểu thư ở đây đã quen chưa? Nơi này thời tiết không được mát mẻ như ở phía nam.
- Làm phiền Phan tiểu thư quan tâm, tôi ở đây cũng không tệ lắm.
Nghe giọng nói của hai người như có dao có gươm trong đó, lúc này Giang Nguyên bắt đầu có chút hối hận.
Biết như vậy, hắn sẽ kiên quyết không cho hai cô gặp. mặt.
Nhưng Giang Nguyên cũng biết rất rõ, việc này hắn không nên nhúng tay vào, chỉ lo ăn cơm, trong đầu nghĩ biện pháp phải ăn nhanh bữa cơm này mới được.
Trong lúc hắn đang vùi đầu ăn cơm, hai cô gái bên cạnh lại không bỏ qua cho hắn.
- Giang Nguyên, anh quen với Phan tiểu thư như thế nào?
Tuyên Tử Nguyệt vừa cười vừa hỏi, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự tò mò.
- A
Đang bưng ly rượu, tay Giang Nguyên đột nhiên cứng đờ, nước rượu trực tiếp đổ thẳng vào cổ họng, không khỏi ho đến mặt đỏ bừng.
Khụ! Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của hắn, hai cô gái một chút đồng tình với hắn cũng không có, chỉ mỉm cười chờ hắn lên tiếng.
Giang Nguyên lúc này lại càng ho mãnh liệt hơn.
Vất vả lắm mới ăn hết bữa cơm, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã được giải thoát.
Nhưng chuyện lại không đơn giản như hắn đã nghĩ. Sau khi ăn xong, thấy thời gian cũng không còn sớm, Phan Hiểu Hiểu phải về nhà. Khi Giang Nguyên đưa Phan Hiểu Hiểu ra ngoài, Phan Hiểu Hiểu đứng trước xe, nhìn Giang Nguyên dường như không muốn rời đi, ánh _ mắt liền lóe lên.
- Anh...không về đại viện Dương gia sao? Giang Nguyên ngẩn người, nói:
- Bây giờ tôi ở đây.
- Anh ở đây?
Giọng nói Phan Hiểu Hiểu dường như cao lên, nhìn Giang Nguyên nhưng không nói gì.
Bị Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm như vậy, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy sợ. Không biết trong đầu cô
gái này đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lúc Giang Nguyên định giải thích, Phan Hiểu Hiểu đột nhiên dậm chân, bước vào trong viện.
- Này, cô làm gì thế? Sắp 10h rồi, cô không về nhà à? Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi. - Không về. Hôm nay tôi muốn ở lại đây.
Phan Hiểu Hiểu quay đầu lại, oán hận nói với Giang Nguyên.