Y tá bên cạnh vội vàng móc điện thoại từ trong túi áo Giang Nguyên ra, sau đó bấm nút nghe rồi đưa sát đến tai hắn.
- Tuyên, uh, ở bệnh viện xuất hiện sự cố, tôi đang giải phẫu gấp. Đồng nghiệp bị thương. Ừm, nếu không thì cô ăn trước đi nhé. Ừm...
Nói vài câu, Giang Nguyên gật đầu một cái, y tá hiểu ý liền cúp điện thoại rồi thả lại vào túi Giang Nguyên.
Lúc này, bên ngoài đang có hai người chạy đến. Một là Chủ nhiệm Triệu, hai là bác sĩ Hồ.
~ Tình huống thế nào?
Chủ nhiệm Triệu khẩn trương nhìn tình hình trước mặt, vừa mang khẩu trang vừa hỏi.
Giang Nguyên vừa khâu vừa đáp: - Tình huống của bác sĩ Đào thì tạm thời ổn định, nhưng Lô Cường lại đang mất máu nghiêm trọng, đang
chờ máu đến.
Hizz! Nhìn thoáng qua tình huống của Lô Cường, Chủ nhiệm Triệu không khỏi hít vào một hơi.
- Chủ nhiệm Triệu, anh sang xem tình huống của bác sĩ Đào giùm. Ở đây có tôi rồi.
Giang Nguyên nói.
- Ừm.
Chủ nhiệm Triệu nhìn Giang Nguyên vừa nói chuyện vừa sử dụng kỹ thuật châm cứu vô cùng giỏi, liền gật đầu, sau đó quay sang nói với bác sĩ Hồ:
- Lão Hồ, anh giúp Chủ nhiệm Giang một tay.
- Không cần đâu. Bác sĩ Hồ, anh đến phòng làm việc, xem bảo vệ đã bắt mấy tên kia chưa.
Giang Nguyên nói:
- Sau khi anh cấp cứu cho bọn chúng xong thì giao cho cảnh sát xử lý.
- Vậy để tôi đi xem một chút.
Bác sĩ Hồ gật đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Không bao lâu sau, phòng Xét nghiệm đã đưa mấy đơn vị máu đến. Sau khi truyền máu cho bác sĩ Đào và Lô Cường được nửa tiếng, y tá vui mừng nói:
- Huyết áp đã ổn định rồi. Bây giờ đã là 70/50.
Giang Nguyên thở phào một hơi, sau đó ngừng động tác. Hắn cũng đã xử lý xong vết thương trên người Lô Cường. Sau khi sát trùng sạch sẽ, hắn băng tất cả các vết thương lại.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, sắc mặt bác sĩ Hồ có chút khó coi.
Nhìn sắc mặt bác sĩ Hồ không được tốt lắm, Chủ nhiệm Triệu cau mày hỏi:
- Bác sĩ Hồ, tình huống bên ngoài thế nào rồi?
- Có năm người tập kích. Hai người bị gãy xương nghiêm trọng, hai người bị xuất huyết đang được cấp. cứu. Còn một người thì đã...chết.
Ánh mắt bác sĩ Hồ nhìn Giang Nguyên mang theo. chút kinh hãi. Y biết bác sĩ Giang một mình vọt vào bên trong, chỉ mất khoảng mười giây, năm người này đã té hết xuống đất.
Chỉ mười mấy giây đã có thể đánh ngã năm người cầm dao trong tay, bốn trọng thương một chết. Năng lực. này, chỉ sợ chỉ có bộ đội đặc chủng mới có thể làm được.
- Chết một người?
Nghe bác sĩ Hồ nói, Chủ nhiệm Triệu quay sang nhìn Giang Nguyên vừa mới kết thúc công việc.
Sắc mặt Giang Nguyên vẫn không thay đổi. Hắn đối với lực độ xuống tay của mình rất rõ rang. Hai người đầu tiên bị ghế đập trúng không nghiêm trọng lắm, nhưng tuyệt đối không nhẹ. Về phần hai người bị đánh trúng đầu, xuất huyết bên trong là không thể tránh khỏi. Nhưng một người bị đá trúng ngực, Giang Nguyên không nghĩ đến gã sẽ chết.
- Bị xương sườn đâm qua tim?
Băng lại vết thương cuối cùng, Giang Nguyên hỏi bác sĩ Hồ một câu.
Nghe Giang Nguyên hỏi, bác sĩ Hồ sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chậm rãi gật đầu:
- Đúng, có một xương sườn vừa lúc xuyên qua tâm thất phải.
- Vận khí của gã đúng là không được tốt lắm.
Giang Nguyên lạnh lùng nói, gương mặt không chút biểu hiện, giống như chỉ vừa mới giết chết một con kiến.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nguyên, bác sĩ Hồ chần chừ một chút rồi nói:
- Chủ nhiệm Giang, cảnh sát đến rồi, muốn cậu phối hợp điều tra.
- Tôi?
Giang Nguyên nhìn bác sĩ Hồ, sau đó nói:
- Tôi không có thời gian, cứ đế bọn họ dựa theo quân pháp đi.
- ồI
Nghe Giang Nguyên nói, bác sĩ Hồ sửng sốt, sau đó hồi phục lại tỉnh thần. Đúng rồi, đây là phòng vệ chính đáng. Người trong quân đội, mặc kệ chuyện gì, chính quyền địa phương không được phép nhúng tay vào. Đặc biệt là vị Chủ nhiệm Giang trước mặt. Người ta muốn phối hợp tất sẽ phối hợp. Còn không muốn, vậy thì mời liên lạc với đơn vị của đối phương.
Trừ phi là người đó phạm tội nghiêm trọng, hoặc cố tình phạm tội, còn lại, người nào có quyền lực mạnh mẽ mà bắt hắn chứ?