Còn về bản thân mình, Giang Nguyên vẫn không rõ lắm, nhưng hẳn biết phổi của mình bị thương tương đối nghiêm trọng, nội tạng trong bụng cũng bị tổn thương không nhẹ. Có điều hắn đã chú ý bảo vệ vị trí gan và lá lách, tạm thời chưa chết được.
Chỉ là tốc độ tự hồi phục của cơ thể không đủ, nếu cứ tiếp tục thế này thì dù cuối cùng Giang Nguyên có thăng thì chỉ e hắn cũng chẳng còn mấy hơi thở.
Có điều đến lúc này rồi, Giang Nguyên biết rõ nhân lúc năng lượng của mình vẫn còn đủ, trạng thái này vẫn có thể duy trì được, tăng thêm lực, nếu không nếu không có sự giúp đỡ của các chức năng thông mãn chỉ tâm, tốc độ thì hắn chắc chắn sẽ chết dưới sự vây công của hai người bọn Tề Lang.
Sau khi khẽ hít một hơi, Giang Nguyên liền chủ động xông về phía hai người.
Thấy vào lúc này mà Giang Nguyên vẫn còn khí thế kinh người lao đến như vậy, hai người bọn Tê Lang cũng biết đã đến lúc liều chết đánh một trận rồi, lúc này nếu ai khí thế yếu thì chết chắc. Vậy nên hai người cũng cắn răng, nghênh đón Giang Nguyền, Tề Lang không tin bên anh ta còn có hai người, thằng nhãi này bị đánh trúng nhiều như vậy mà không chết.
Bên này đánh đến đầm đìa máu tươi, anh chết tôi sống, tại chỗ rẽ khúc quanh của ngọn núi, lúc này đang có ba người đứng đó, lẳng lặng nhìn bên này.
- La lão sư, chúng ta có cần qua đó không, thầy thuốc Giang là một thầy thuốc rất tốt!
Đứng ở đây, nhìn bóng người quen thuộc người đây máu tươi nhưng vẫn khí thế chưa từng có ở bên kia,
Vương Mịch ở bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát hoảng, cẩn thận nhìn lão đồng chí bên cạnh một cái rồi nói.
Lão đồng chí chắp tay đứng đó, lắng lặng nhìn trận chiến đấu này, sau đó lắc đầu nói:
- Không cần qua đó, tên này chắc không chết được. Nói xong, ông ta lại lãnh đạm nói:
~ Trong tình huống này chúng ta không nhúng tay vào được, hai bên đều là cao thủ.
“Không nhúng tay vào được nhưng chúng ta là Thiên Y Viện
Vương Mịch rất muốn nói câu này nhưng lại không dám nói gì, mặc dù ở viện cô ta rất được coi trọng nhưng quy định trong Thiên Y Viện rất nghiêm khắc, dưới quyền uy của y sư cấp trên, nếu đối phương đã ra quyết định thì cô ta không dám đi ngược lại, dù là về học thuật hay là về phương diện khác.
Tôn Nghị ở bên cạnh lúc này trên mặt lại không có vẻ hả hê gì. Lúc này trong mắt anh ta chỉ có vẻ kinh hãi, anh ta biết Giang Nguyên cũng là một cao thủ không tồi nhưng không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy, anh ta còn tưởng cùng lắm cũng chỉ tương đương với mình.
Nhưng bây giờ xem ra nếu anh ta thật sự đánh nhau với thầy thuốc Giang này thì chắc chỉ có chết.
Tề Lang có chút tuyệt vọng, anh ta không thể nào hiểu tại sao thằng nhãi trước mặt này rõ ràng đã bị thương nặng như vậy mà sao vẫn còn gắng gượng được? Hơn nữa khí thế còn kinh khủng như vậy.
Rõ ràng thực lực yếu hơn anh ta nhưng tại sao mỗi lần đối phương ra tay đều khiến anh ta chỉ có thể lui về phía sau, nếu không chắc chắn sẽ bị thương.
Cảm giác khí ở ngực mình càng ngày càng dồn dập, ngực cũng càng ngày càng bí bách, Tề Lang chỉ cảm thấy khí lực của mình bắt đầu tiêu tán từng chút một. Anh ta quay đầu nhìn trợ thủ còn lại của mình ở bên cạnh, thấy đối phương cũng thở hồng hộc, hơn nữa vẻ mặt còn trắng bệch, trong lòng cuối cùng cũng cười khổ.
Anh ta cả đời giết vô số người nhưng lần này không ngờ lại ngã xuống vực sâu ở đây.
Mặc dù Giang Nguyên cũng như hai người đối diện, bắt đầu chống đầu gối, thở hồng hộc nhưng lúc này mắt hắn vẫn lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt.
- Cũng đến lúc rồi.
Sau khi thoáng điều chỉnh hô hấp, Giang Nguyên chợt đứng lên, sau đó lại xông về phía hai người.
Đối với Giang Nguyên mà nói, chỉ cần không bị chúng một dao đâm trúng vào tử huyệt thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa Giang Nguyên cảm thấy mình cũng tương đối rồi, dù hắn bị thương cực nặng nhưng. đối phương bây giờ cũng đến lúc đèn cạn dầu rồi.
Thấy Giang Nguyên lại vọt qua, hai người bọn Tê Lang cũng phát ra tiếng gầm cuối cùng. Mọi người đều hiểu rõ đã đến lúc đánh một đòn cuối cùng rồi, sau lần này chắc chăn sẽ có kết quả, không phải anh chết thì là tôi đi đời.
- Lần cuối cùng rồi.
Lão đồng chí chắp tay đứng đó, lẳng lặng nhìn trận chiến cách đó không xa, bỗng lạnh nhạt nói.
- Lần cuối cùng rồi?
Vương Mịch vẫn luôn nhìn đến hãi hùng khiếp vía nghe đến đây, hai mắt vội nhìn chăm chằm về phía trước, trái tim vọt lên tận cổ họng. Cô ta không biết tại sao mình lại quan tâm đến người này như vậy nhưng bây giờ cô ta lại cứ nhìn chằm chằm vào phía đó.
Lúc này sắc mặt Tôn Nghị cũng có chút trắng bệch, mặc dù mỗi người trong Thiên Y Viện đều từ nhỏ đã tu luyện nội khí, đồng thời cũng có huấn luyện đánh đấm tương ứng nhưng đã bao giờ nhìn thấy trận chiến thảm thiết cỡ này đâu.