Sau khi chần chừ một lúc, Vương Mịch cẩn thận đáp:
- Thầy La, người bệnh này là người bị chấn thương não.
- Chấn thương não? Cụ thể là gì? Lão đồng chí liếc nhìn Vương Mịch nói.
- Chủ yếu là tụ máu dưới màng cứng ạ.
Thấy lão đồng chí hỏi, Vương Mịch không dám chần chừ, vội đáp.
Lão đồng chí gật đầu, đi qua nhìn một lát, nhìn băng vải quấn trên đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Xử lý thế nào vậy?
Nghe thấy lão đồng chí truy hỏi, trong lòng thầm kêu khổ. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Vương Mịch đành đau khổ tiếp tục đáp:
- Người bệnh này trải qua phẫu thuật mổ não chấn thương nhỏ lấy máu dẫn lưu xong, hiện tình hình cũng coi như ổn định ạ!
- Mổ não chấn thương nhỏ?
Nghe thấy lời này, lão đồng chí nhướng mày lên, nhìn về phía hai người trầm giọng nói:
- Thế định vị bằng cách nào?
Thấy lão đồng chí quả nhiên hỏi chuyện này, sắc. mặt Vương Mịch và Tôn Nghị đều cứng đờ, nhưng cũng không dám giấu diếm chút nào. Đối mặt với câu hỏi của y sư cấp trên, nếu bị phát hiện là nói dối thì hậu quả không người nào trong Thiên Y Viện có thể gánh chịu. Vậy nên Vương Mịch hơi chần chừ một lát rồi vội cẩn thận đáp:
- Thầy La, người bệnh này không phải cho bọn em chủ đao, em chỉ là trợ thủ thôi ạ!
- Không phải các em chủ đao?
Lão đồng chí nhíu nhíu mày, nhìn hai người, sau đó ngạc nhiên nói:
- Vậy là ai làm?
Vương Mịch hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói:
- Là một vị thây thuốc Giang!
- Ai? Thầy thuốc Giang?
Lão đồng chí hơi nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ ở đây có CT? Có cộng hưởng từ hạt nhân?
- Không ạ, anh ta không làm CT, cũng không làm cộng hưởng từ hạt nhân đã trực tiếp mở lỗ rồi ạ.
- Em có hỏi anh ta định vị thế nào, anh ta bảo dựa vào cảm giác.
Nghe Vương Mịch nói xong, vẻ mặt lão đồng chí cũng hơi biến đổi, lại nhìn nhìn Tôn Ngị bên cạnh, thấy vẻ mặt anh ta bình thường nên mới chắc chắn Vương Mịch không nói lung tung.
Trầm mặc một lúc, lão đồng chí lại hỏi:
- Ngoài người bệnh này ra, có người bệnh nào do. cậu ta xử lý không? Có điểm nào kỳ lạ không?
Thấy lão đồng chí lại hỏi lần nữa, Vương Mịch thầm thở dài trong lòng, sau đó cung kính đáp:
- Vị thầy thuốc Giang này rất giỏi, hình như khoa nào cũng tinh thông. Hơn nữa anh ta có thuật châm cứu, thậm chí có thể ngăn cơ quan nội tạng trong khoang bụng chảy máu!
- Người bệnh vỡ lá lách kia của bọn em cũng là nhờ thầy thuốc Giang đến giúp, nhờ anh ta châm cứu nên bọn em không trực tiếp cắt lá lách mà hoàn thành tu bổ ạ.
Nghe đến đó, hai tròng mắt lão đồng chí sáng lên, nói:
- Vị thầy thuốc Giang đó ở đâu? Ta muốn gặp xem sao.
- Thầy La, chắc là thầy thuốc Giang ở ngay đối diện, để em mời anh ta qua đây.
Vương Mịch vội gật đầu, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Rất thích hoặc rất quan tâm, rất nhớ một người nhưng không biết anh ấy hoặc cô ấy ở đâu, cũng không biết người đó đang làm gì là một chuyện rất đau khổ.
“Rốt cuộc Giang Nguyên chạy đi đâu rồi."
Liên tiếp sáu bảy ngày liền đều không liên lạc được với Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu càng ngày càng nôn nóng, năm bò trên ghế sô pha cầm di động bấm rất lâu, lại gửi một tin nhắn, sau đó lại gọi điện nhưng trong điện thoại vẫn truyền đến câu: “Số điện thoại quý khách gọi hiện đã tắt máy, nếu cần đối phương gọi lại..."
Nghe thấy thanh âm truyền đến trong điện thoại, Phan Hiểu Hiểu tức giận ném di động xuống ghế sô pha, sau đó nằm trên ghế sô pha buồn bực. Mẹ cô ta ở bên cạnh thấy con gái buồn bực không vui như vậy cũng thầm thở dài. Đầu tiên nhà bà ta không đồng ý cho Hiểu Hiểu tiếp xúc với tên đó nên nhốt Hiểu Hiểu ở nhà, không cho con bé đi gặp tên đó. Kết quả ai ngờ Dương gia tự nhiên nhúng chân vào, có Dương Vân Dương tự mình ra mặt, hết cách, nhà bà ta đành cho hai đứa một cơ hội, ai ngờ lại thành như vậy. Tên đáng chết đó cũng thật là, nghe nói đối xử với Hiểu Hiểu không tệ nhưng bây giờ xem ra chỉ e là chỉ là nhất thời, bây giờ lạnh lùng cũng tốt, như vậy Dương gia cũng chẳng nói được gì.
“Ting ting ting”, một chuỗi tiếng chuông điện thoại vui vẻ truyền đến từ ghế sô pha. Nghe thấy thanh âm này, Phan Hiểu Hiểu vội lật người qua, hưng phấn vươn †ay cầm di động, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị ở bên trên, cô ta lại hữu khí vô lực, sau khi bấm nút nghe, yếu ớt hỏi:
- Miêu Miêu tìm mình có chuyện gì!