Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 622: C622: Cha cháu có tốt với cháu không




- Dương Lão, bên phía đài truyền hình có cần... Người đưa báo cáo đến cẩn thận hỏi.

Dương lão gia tử thoáng chần chừ một lát, sau đó cười nói:

- Bỏ đi, không sao, bây giờ đang lúc quốc gia nhiều khó khăn, có chút hơi thở như vậy cũng có thể vực lại lòng dân.

- Vâng.

Nghe Dương lão gia tử nói vậy, người kia đáp lại một tiếng rồi cẩn thận lui ra ngoài.

Tại một văn phòng khác cách văn phòng Dương lão gia tử không xa, Vu tổng đang xử lý một số văn kiện liên quan đến khu động đất. Lúc này thư ký khẽ bước vào, đưa một phần văn kiện đến nói:

- Lão tổng, bền dưới có đưa đến một phần báo cáo. về vị thây thuốc Giang lần trước.


- Ồ.

Vu tổng ngẩng đầu, giơ tay vuốt vuốt mi tâm có chút mệt mỏi, bỗng bật cười. Ông ta nhớ đến người trẻ tuổi đi máy bay đó, lập tức cười cầm văn kiện xem. Sau khi xem xong, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói:

- Lão Dương này có chút thú vị.

Lúc này thư ký lẳng lặng đứng bên cạnh, đợi ý kiến của lão tổng.

- Người trẻ tuổi này không tệ, là một điểm sáng rất lớn trong công tác cứu nạn sau trận động đất này của chúng ta, bảo người bên dưới chú ý nhiều hơn.

Vu Tổng khẽ nói câu này xong liền tiện tay đặt báo cáo sang một bên. Thư ký đứng bên cạnh gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi văn phòng, rất nhanh câu nói này liền được truyền cho bên dưới bằng con đường chính thức nào đó.

Đương nhiên lúc này Giang Nguyên không hề biết chuyện gì, có điều buổi chiều vốn tưởng nhàn rỗi một chút lại dần dần trở nên bận rộn.

Vì có lượng lớn cứu viện tiến vào triển khai công tác dọn dẹp đống đổ nát và cứu nên một số quân binh cảnh sát thỉnh thoảng cũng bị thương. Do tài nguyên y tế của bên này nhìn có vẻ tương đối đầy đủ nên chỉ viện y tế khác tạm thời chưa đến, vậy nên những quân binh cảnh sát này cũng đến đây tiến hành điều trị đơn giản.

Hai thầy thuốc siêu cấp khinh thường không thèm điều trị kiểu này nên đành giao cho Giang Nguyên và thầy thuốc Đào làm. Đối với quân nhân, dù là quân nhân chính thức hay quân binh cảnh sát, Giang Nguyên đều rất có tình cảm, vậy nên sau khi bên đó mặc kệ, Giang Nguyên rất nhiệt tình nhận lấy, hơn nữa còn bận mà vui.

Có điều khi Giang Nguyên đang làm sạch vết thương phần tay cho một quân binh cảnh sát thì bên cạnh lại có thêm hai con ruồi. Giang Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chiếc máy quay đang nhắm chuẩn vào hắn và vị quân binh kia, dường như đang quay lại cảnh này khiến Giang Nguyên rất tức giận. Có điều người ta cũng không làm phiền hắn nên hắn đành nhịn.


Sau khi quay hai người xong, người kia không hề có ý đến phỏng vấn hắn nên Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không hắn thật sự sẽ không nhịn được. phát cáu.

Đương nhiên, dù Giang Nguyên có đồng ý hay không thì nữ phóng viên kia vẫn đứng ở nơi tương đối xa, lúc này lại bắt đầu đưa tin: “Hiện tại dường như thầy thuốc Giang của chúng ta càng thêm bận rộn, các quân binh cảnh sát bày tỏ thầy thuốc Giang rất nhiệt tình và có trách nhiệm, rất cẩn thận xử lý vết thương cho bọn hợ”.

Hơn nữa cùng với lời đưa tin, máy quay thỉnh thoảng lại quét về phía Giang Nguyên.

“Còn cậu bạn nhỏ đang chơi bóng này, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu bé, có thể mọi người không biết cậu bé là một cô nhỉ, cả nhà đều gặp nạn trong trận thiên tai này. Mà cậu bé cũng là người đầu tiên thầy thuốc Giang tận †ay cứu ra khỏi đống đổ nát, để an ủi tâm hồn cậu bé còn nhỏ, thầy thuốc Giang đã trở thành cha của cậu bé. Theo lời của một vị trưởng giả ở đây, thầy thuốc Giang đã quyết định thu nhận nuôi dưỡng đứa trẻ này, nhìn đứa trẻ bây giờ đang vui vẻ chơi đùa, tôi nghĩ sự tồn tại của thầy thuốc Giang đã thuận lợi xóa đi sự thương tổn trong †âm hồn nhỏ bé của đứa trẻ này.”

Nói đến đây, nữ phóng viên mỉm cười đi về phía Tiểu Bảo, sau đó ngồi xổm xuống nói với Tiểu Bảo:

- Người bạn nhỏ, cô hỏi cháu mấy câu hỏi được không?

Tiểu Bảo ôm bóng, tò mò nhìn người trước mặt, sau khi xác nhận hình như đối phương không phải người xấu bèn gật gật đầu, nói:

- Được ạI


- Người bạn nhỏ, người mặc quần áo màu trắng ở bên kia là ai vậy?

Nữ phóng viên chỉ vào Giang Nguyên đang làm sạch vết thương cho người bệnh hỏi.

- Cha, cha cháu ạ. Tiểu Bảo ôm bóng, kiêu ngạo nói. - Cha cháu có tốt với cháu không?

- Tốt lắm ạ. Tối nào cha cũng ôm cháu ngủ, cùng cháu ăn cơm, còn cùng cháu chơi bóng.

Tiểu Bảo kiêu ngạo nhìn người cô xa lạ trước mặt này khoe khoang:

- Cha cháu bảo sau này cháu sẽ có rất nhiều đồ chơi, còn được đi học ở trường rất đẹp, rất thú vị. Tương lai cháu nhất định sẽ trở thành thầy thuốc tốt như cha cháu!