Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 615: C615: Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không đứng dậy




Bạn học Giang Nguyên vẻ mặt khổ sở bất đắc dĩ, dưới cái nhìn áp bách của Vương đại thầy thuốc, hắn thở dài, bước vào bên trong lều vải.

Tôn Nghị ở trong lều vải vẻ mặt y như Giang Nguyên tưởng tượng, rất khó coi. Khuôn mặt vốn đẹp trai lúc này lại tối tăm như mây đen đầy trời, đợi đến khi nhìn thấy Giang Nguyên, khuôn mặt anh ta càng âm trầm như sắp có mưa to.

Giang Nguyên thầm thở dài, tại sao chẳng có việc gì của hắn mà sao chuyện gì cũng tìm hắn vậy?

- Thầy thuốc Giang? Anh chính là thầy thuốc Giang sao?

Một cô gái trẻ tuổi mặt đầy nước mắt, trông mong nhìn Giang Nguyên vừa bước vào cửa. Mặc dù cái áo blu trắng của Giang Nguyên quả thật hơi bẩn, nếu so với hai vị thầy thuốc trước thì đúng là khác nhau một trời một vực. Nhưng cô gái trẻ tuổi vẫn như nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng nhìn Giang Nguyên.

- Đúng, tôi là Giang Nguyên.


Nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, Giang Nguyên liền biết tại sao sắc mặt Tôn Nghị và Vương Mịch lại không tốt như vậy rồi.

- Thầy thuốc Giang, xin anh hãy xem bệnh cho chồng tôi với. Tôi nghe người trong thôn nói anh là thầy thuốc. tốt nhất, xin anh hãy cứu anh ấy, hãy cứu anh ấy.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khuôn mặt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn Giang Nguyên. Vốn dĩ chuyện như thế

này theo lý mà nói thì đại nam nhân nào cũng đều đồng tình, ôm đồm nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố hết sức!”

Nhưng Giang Nguyên Giang đại thầy thuốc lúc này lại không nghĩ như vậy, vì thứ nhất là hắn biết rõ năng lực của Vương Mịch và Tôn Nghị, nếu chuyện hai người nói là hết cách thì đến hơn nửa là hết cách thật, hắn không cần phải nhúng tay vào nữa. Dù sao thì có rất nhiều chuyện có hai vị này ở đây có thể giảm bớt gánh nặng của hắn và thầy thuốc Đào. Nếu thật sự làm căng lên, không có bọn họ nữa thì tính ra người chịu thiệt vẫn là người dân xã Tề La.

Thứ hai là lúc này hắn vẫn chưa nói gì, tinh thần nhạy bén đã giúp hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sau lưng đang đóng đỉnh trên lưng mình.

- Chị dâu, thầy thuốc Vương và thầy thuốc Tôn đều là thầy thuốc rất giỏi, bọn họ đã khám rồi, nếu bọn họ cũng hết cách thì tôi cũng hết cách rồi.

Giang Nguyên vẻ mặt bất đắc dĩ, cùng ngành là oan gia, cho dù có là người lòng dạ khoan dung đến đâu đi nữa thì sau khi không làm được việc gì đó, lại bị người ta mời người khác đến ngay trước mặt thì đúng là tát vào. mặt mình mà.

Hơn nữa lúc này rất rõ ràng là hai oan gia ở phía sau đều là không phải kiểu tâm cao khí ngạo bình thường, đặc biệt là Tôn đại thầy thuốc, chắc lúc này còn có cả suy nghĩ muốn đâm hai nhát đao từ phía sau lưng ấy chứ. Nếu hắn thật sự dám vỗ ngực đồng ý thì chắc đối phương sẽ thật sự ném hai con dao phẫu thuật đến, đâm chết hắn ngay tại chỗ.

- Không, thầy thuốc Giang, trước khi tôi đến đã nghe người trong thôn nói rồi, bọn họ bảo ở đây anh là lợi hại nhất. Người đưa đến tay anh, anh đều có thể cứu được.

Cô gái trẻ tuổi gắt gao nhìn Giang Nguyên, cầu khẩn nói mà không chú ý đến hai vị bên cạnh lúc này vẻ mặt đã đen như đáy nồi.


€ó điều lúc này chỉ e là dù có chú ý đến thì cô ta cũng chẳng cố ky gì. Cây cỏ cứu mạng cuối cùng ở ngay trước mặt, dù thế nào cũng phải cầu xin đối phương giúp mới được.

- Đâu có đâu có, thầy thuốc Vương và thầy thuốc. Tôn lợi hại hơn tôi, chuyện này tôi cũng hết cách rồi, haiz.

Cảm nhận hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng dày đặc ở phía sau người, trong lòng Giang Nguyên cũng cực kỳ xấu hổ, vội nói.

- Không không.

Thấy Giang Nguyên hoàn toàn không muốn khám bệnh cho chồng mình, cô gái trẻ tuổi này trong lòng hoảng hốt, “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, nhìn Giang Nguyên nói:

- Thầy thuốc Giang, dù thế nào đi nữa, xin anh hãy khám cho chồng tôi.

Nhìn dáng vẻ này, sắc mặt Giang Nguyên khẽ biến, vội tiến lên đỡ lấy, nói:


- Chị đứng dậy đi, có gì từ từ nói!

- Không không, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không đứng dậy!

Lúc này cô gái lại cứ ở đó, không đứng dậy.

Nhìn dáng vẻ kiên trì của đối phương, Giang Nguyên thầm thở dài, đang cười khổ định bất đắc dĩ đồng ý thì phía sau có cứu tinh.

- Thầy thuốc Giang, nếu chị ấy đã cầu xin anh như vậy thì anh hãy bộc lộ tài năng cho chúng tôi thấy đi, để chúng tôi học tập.

Giọng nói của Tôn Nghị có chút âm dương quái khí vang lên.