Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 601: C601: Giao cho các anh




Lúc này Giang Nguyên đứng bên cạnh máy bay trực thăng, nhìn những hòm thuốc và tài liệu được dỡ xuống, niềm vui trong lòng gần như không thể nói thành lời. Có điều trong lòng vẫn có chút ưu thương khó tả, nếu như chiếc máy bay này đến sớm một hai ngày...

Giang Nguyên khẽ thở dài rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, vội chạy đến chỗ hai binh lính đang dựng lều kia nói:

~ Xin hỏi đội trưởng của các anh đang ở đâu?

- Đội trưởng?

Hai binh lính nhìn nhìn Giang Nguyên mặt mũi đầy bụi đất, sau đó chỉ vào lều vải, nói:

- Đội trưởng đi vào bên trong rồi. - Oh được, cảm ơn các anh!

Giang Nguyên cảm ơn xong liền vội chạy về phía lều vải.

Nhưng hắn vừa đi vào lều vải đã ngẩng đầu nhìn thấy một thượng úy đang định đi từ bên trong ra, mà phó xã trưởng bên cạnh lúc này cũng cười nói:

- Đồng chí, vị này chính là thầy thuốc Giang!


- Hả!

Thượng úy ngây ngẩn nhìn Giang Nguyên một cái,sau đó lập tức kính lễ rồi cười bắt tay Giang Nguyên nói:

- Chào thầy thuốc Giang, tôi là Từ Nguyên Xương của bộ đội không quân quân khu tỉnh đang phụng lệnh tìm kiếm xem anh ở đâu!

- Oh xin chào Từ Thượng úy!

Nghe thấy lời này, Giang Nguyên lại cười rồi nói:

- Thượng úy, tôi đang muốn tìm anh nhờ giúp đỡ đây.

- 0h?

Từ Thượng úy cũng sửng sốt, sau đó cười nói:

- Thầy thuốc Giang có chuyện gì mời nói!

Giang Nguyên cười cười nói:

- Chỗ tôi còn đúng ba người bị thương nặng, ở đây. không có điều kiện nên bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp tôi đưa bọn họ ra ngoài.

- Ba người bị thương nặng? Được không thành vấn đề, đợi lát nữa khi đi ra tôi sẽ đưa họ đi.

Từ Thượng úy cười gật đầu nói.

Nhưng lúc này sắc mặt Giang Nguyên lại trở nên nghiêm túc, nói:

- Không, thượng úy, tôi muốn bây giờ anh giúp tôi đưa bọn họ ra ngoài, bọn họ không còn gắng gượng được bao lâu nữa, trễ thêm một khắc thì sẽ thêm một phần nguy hiểm!


Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt Từ Thượng úy cũng trở nên nghiêm túc, sau đó anh ta xốc màn cửa lên, thò đầu ra ngoài, trầm giọng hỏi:

- Lầu vải bao lâu nữa mới dựng xong?

- Báo cáo đội trưởng còn khoảng nửa tiếng nữa!

Nghe thấy còn cần nửa tiếng nữa, Giang Nguyên nhíu mày, trầm giọng nói:

- Thượng úy, các anh đi trước đi, giao chuyện dựng lầu vải cho tôi!

- Nhưng mà thầy thuốc Giang, cấp trên nói nếu nhìn thấy anh thì nhất định phải đón anh về!

Từ Thượng úy hơi sửng sốt sau đó vội vàng nói. Giang Nguyên khẽ cười, lắc đầu nói: - Anh về nói với bọn họ là tôi ở đây rất tốt, hơn nữa ở đây còn rất nhiêu việ quay về! cần tôi làm, mấy ngày nữa tôi sẽ

Thấy Giang Nguyên kiên trì, Từ Thượng úy đành gật gật đầu, sau đó lại kính lễ với Giang Nguyên rồi bảo hai binh lính bên ngoài ngừng dựng lều, giúp đỡ nâng bệnh nhân.

Có điều Từ Thượng úy vừa hạ lệnh, hai binh lính chưa đi vào đã bị cản lại. Tôn Nghị, thầy thuốc Tôn mới đến lạnh lùng nhìn Giang Nguyên một cái, lãnh đạm nói:

- Người bị thương nặng gì cần đưa đi? Tôi và Vương Mịch đến rồi còn phải đưa đi làm gì?

- Ách.


Nhìn tên có dáng vẻ công tử này nói ra những lời trào phúng, Giang Nguyên đang vui mừng vì giải quyết được vấn đề lớn không khỏi sửng sốt.

- Xin hỏi anh là?

Giang Nguyên khẽ nhíu mày, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn chậm rãi hỏi vì vào lúc này hình như hắn cảm nhận được hơi thở không tâm thường từ trên người vị công tử này.

- Tôi và Vương Mịch là người cấp trên của các anh mời đến trợ giúp, người bệnh cần điều trị của khu bị thiên tai giao cho chúng tôi là được, anh không cần lo lắng!

Nhìn kẻ nhìn như dân quê này còn dám hỏi thân phận của mình, Tôn Nghị khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói.

- Giao cho các anh?

Lúc này sắc mặt Giang Nguyên cuối cùng cũng hơi đanh lại, tên lỗ mũi hướng lên trời này rốt cuộc đến từ đâu? Một người xuất huyết não, một người nứt phổi, còn một người bị tổn thương nhiều nội tạng, giao cho các người cái quái gì. Các người tưởng các người mang một máy bay thuốc đến là có thể đuổi ma trừ tà được sao? Bà nó.

- Đúng, có chúng tôi ở đây chắc chắn không có vấn đề gì.

Tôn Nghị liếc nhìn Vương Mịch ở bên cạnh, thấy Vương Mịch đang vẻ mặt tò mò nhìn tên dân quê mặt mũi đầy bụi đất này, không khỏi hừ lạnh nói.